Câu nói của Lâm Chính chẳng khác nào sét đánh, khiến Trương Tinh Vũ há hốc miệng.
Tô Quảng ở bên cạnh cũng ngớ người ra, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được, còn tưởng là mình nghe nhầm.
Bọn họ đã bao giờ thấy Lâm Chính cứng rắn như vậy? Đã bao giờ thấy cậu con rể nhu nhược này bá đạo như vậy chứ?
"Cậu... cậu... cậu nói cái gì?".
Trương Tinh Vũ chỉ tay vào mặt Lâm Chính, nói năng lắp bắp, đôi mắt trợn tròn, run rẩy hỏi.
"Sao nào? Cần tôi nhắc lại lần nữa sao?", Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng.
"Cậu... cậu... cậu được lắm Lâm Chính! Cậu làm phản đấy à? Coi như tôi nhìn ra thằng lòng lang dạ sói như cậu là loại người gì rồi! Trước kia cậu đâu có như vậy! Sao nào? Cậu trúng giải đặc biệt nên có tiền rồi chứ gì? Bắt đầu coi thường bà mẹ vợ này chứ gì? Đồ ăn cháo đá bát! Loại như cậu đáng phải băm vằm! Đồ vong ơn phụ nghĩa...", Trương Tinh Vũ nổi giận đùng đùng, một tay chống hông một tay chỉ vào mặt Lâm Chính, chửi rủa không tiếc lời.
Chẳng khác nào một mụ đàn bà chua ngoa.
Cái miệng bà ta không khác gì một khẩu súng Gatling, không ngừng tuôn ra những lời chửi rủa thậm tệ.
Sắc mặt Lâm Chính âm trầm, không nói lời nào, nhắm mắt làm ngơ.
"Sao thế mẹ?".
Tô Nhu mặc quần áo ngủ, mắt nhập nhèm bước ra khỏi phòng, thấy thế thì dụi mắt, nghi hoặc hỏi.
"Con gái, con nhìn chồng con đi, nhìn cậu ta đi! Đủ lông đủ cánh rồi, có tiền rồi, nên không coi mẹ vợ ra gì cả! Tức chết đi được! Tức chết đi được!", Trương Tinh Vũ tức đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, gầm lên.
Tô Nhu sửng sốt, cũng lập tức hiểu ra lý do tại sao Trương Tinh Vũ lại như vậy. Cô thở dài, bất đắc dĩ nói: "Mẹ, được rồi, được rồi, mẹ bớt giận đi. Lâm Chính cũng không cố ý mà, dù sao anh ấy cũng là chồng con, mẹ tôn trọng anh ấy thì sao anh ấy có thể không tôn trọng mẹ chứ?".
"Nhưng...", Trương Tinh Vũ còn muốn nói gì đó, nhưng Tô Quảng ở phía sau đã vội vàng kéo cánh tay bà ta, nháy mắt liên tục.
Trương Tinh Vũ thấy thế liền cố gắng nuốt cơn giận đang dâng lên tận lồng ngực xuống.
"Bỏ đi, tôi không thèm chấp cậu".
Trương Tinh Vũ hít sâu một hơi, lạnh lùng đáp.
"Mẹ, không nói những chuyện đó nữa, vừa sáng ra bố mẹ đến đây có chuyện gì vậy?", Tô Nhu hỏi.
"Hừ, chuyện gì à? Đương nhiên là để hỏi về chuyện bộ lễ phục của các con rồi", Trương Tinh Vũ lại khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng hừ một tiếng: "Chồng con đúng là quá giỏi! Chuyện này mà không nói với bố mẹ tiếng nào, đúng là quá giỏi!".
"Mẹ, Lâm Chính không có ý đó, anh ấy chỉ muốn... chỉ muốn...", Tô Nhu còn định nói đỡ cho Lâm Chính, nhưng lời đến bên miệng lại không biết nên nói gì cho phải.
"Được rồi, con đừng nói đỡ cho cậu ta nữa. Cái tính này của con giống mẹ, độc miệng nhưng mềm lòng. Chuyện vừa rồi mẹ coi như chưa từng xảy ra, nhưng chuyện lễ phục thì mẹ không thể làm lơ được. Lâm Chính, nói đi, sau khi nhận được số tiền bồi thường kia, cậu định báo hiếu bố mẹ vợ bao nhiêu?", Trương Tinh Vũ liếc mắt nhìn Lâm Chính, không mặn không nhạt nói.
"Báo hiếu?", Lâm Chính nhìn bà ta với ánh mắt kỳ quái.
"Sao nào? Cậu không chịu à? Bao nhiêu năm nay cậu ăn của tôi, ở của tôi, dùng của tôi, nếu không nhờ tôi nuôi, thì loại vô dụng như cậu đã chết đói ngoài đường rồi. Bây giờ cậu giàu rồi, thì lại muốn hất cẳng chúng tôi à? Đừng hòng!", Trương Tinh Vũ hừ một tiếng.
Lâm Chính mặt không cảm xúc nhìn bà ta.
Tô Nhu vội nói: "Mẹ, Lâm Chính không có ý đó... chỉ là bây giờ bên kia vẫn chưa có câu trả lời cho bọn con, với lại phải đền bao nhiêu tiền vẫn chưa có con số chính xác. Bây giờ mẹ hỏi bọn con vấn đề này, thì bọn con cũng không trả lời được".
"Con số không quan trọng, quan trọng là thái độ", Trương Tinh Vũ lạnh lùng hừ một tiếng.
"Thái độ? Mẹ, mẹ nói vậy là có ý gì?".
"Chẳng có ý gì cả, đây, mới sáng ra mẹ đã chuẩn bị sẵn rồi, chỉ cần chồng con chịu ký vào đây, thì cậu ta vẫn là con rể của mẹ".
Trương Tinh Vũ vừa nói vừa lục tìm một tờ giấy trong túi xách, rồi đập mạnh xuống bàn.
Tô Nhu cầm lên xem, lập tức biến sắc.
"Mẹ... mẹ thật là quá đáng..."
"Quá đáng? Quá đáng chỗ nào? Đây chỉ là những yêu cầu bình thường, có gì mà quá đáng? Sao con cứ bênh người ngoài thế nhỉ? Mẹ là mẹ ruột con đấy! Con bị làm sao thế hả?", Trương Tinh Vũ không vui, trừng mắt nhìn Tô Nhu.
"Nhưng... mẹ, mẹ không thể làm như vậy được! Khó khăn lắm Lâm Chính mới trúng giải đặc biệt, vậy mà mẹ lại bắt anh ấy chuyển cho mẹ 80% tiền bồi thường? Mẹ... mẹ ngang ngược quá đấy!", Tô Nhu có chút tức giận.
"Chẳng phải mẹ để lại cho cậu ta 20% đó sao? Con gái, đâu phải con không biết chồng con là loại người gì. Cậu ta cầm nhiều tiền như vậy, nhỡ bị người ta lừa mất thì phải làm sao? Để mẹ giữ hộ cho!", Trương Tinh Vũ vội nói.
"Nhưng...", Tô Nhu còn định nói gì đó.
Nhưng Lâm Chính ở bên cạnh đã lên tiếng.
"Trương Tinh Vũ, số tiền này tôi sẽ không cho bà một xu nào".
"Cậu nói cái gì?", Trương Tinh Vũ kinh ngạc.
Tô Quảng cũng không khỏi ngạc nhiên, sau đó tức giận nói: "Tiểu Chính? Cậu làm sao thế hả? Không biết lớn nhỏ! Dám gọi thẳng tên của mẹ vợ cậu thế à?".
"Mẹ vợ? Bà ta có coi tôi là con rể không? Tôi hỏi ông bà một câu, tôi thực sự là con rể của ông bà sao? Ba năm nay từ khi tôi ở rể nhà họ Tô, ông bà có thái độ gì với tôi? Tôi không thấy được sao? Tôi ngủ sô pha ba năm, ngày nào cũng chịu đựng sự lạnh nhạt mỉa mai của ông bà. Bây giờ tôi trúng thưởng, trời vừa sáng ông bà đã chạy đến chỗ tôi đòi tiền? Nếu ông bà có thái độ tốt hơn một chút, nói không chừng tôi còn cho một ít, nhưng từ lúc tôi mở cánh cửa này, Trương Tinh Vũ đã nói được câu nào lọt tai chưa? Như vậy mà còn muốn tôi cho tiền? Ông bà coi Lâm Chính tôi là quả hồng mềm muốm nắn bóp thế nào thì nắn bóp sao?", Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Cậu... cậu..."
Trương Tinh Vũ tức đến nỗi toàn thân run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng.
Người hiền lành như Tô Quảng cũng không nhịn được, tức giận nói: "Lâm Chính, cậu đừng có quá đáng!".
"Được rồi Lâm Chính, anh đừng nói nữa!".
Tô Nhu cũng cảm thấy sự việc đang dần tồi tệ hơn, liền kéo cánh tay Lâm Chính, nháy mắt với anh.
Không biết tại sao, cô cảm thấy hôm nay Lâm Chính có chút khác thường...
Lẽ nào... là vì khoản tiền lễ phục này, nên anh mới trở nên ương ngạnh như vậy?
Tô Nhu không khỏi nhíu mày.
Nếu đúng là vậy thì cô đánh giá cao Lâm Chính rồi.
Vì chuyện tối qua, Tô Nhu vốn đã có cái nhìn khác về Lâm Chính, trong lòng cũng nảy sinh hảo cảm với anh. Nhưng nếu Lâm Chính vì tiền mà thay đổi, thì lại khiến cô cảm thấy anh phàm phu tục tử chẳng khác nào những người đàn ông khác.
Nhưng Tô Nhu biết rõ, những lời nói này của Lâm Chính đã hoàn toàn chọc giận vợ chồng Trương Tinh Vũ và Tô Quảng...