Tuy Cư Nam An đã đi theo Lâm Chính, nhưng dù sao vẫn là người rất khôn ngoan.
Trước kia là ông ta bất đắc dĩ, còn bây giờ ông ta muốn xem thái độ và căn cơ của Lâm Chính như thế nào.
Nếu Lâm Chính sợ hãi, thì ông ta sẽ lập tức khuyên Lâm Chính đầu hàng.
Nếu ông ta khuyên hàng thành công, khiến Lâm Chính quy thuận thế gia Nam Cung, thì ông ta sẽ không còn là kẻ phản bội của thế gia Nam Cung nữa, mà là đại công thần, vừa được danh vừa được lợi.
Nếu Lâm Chính cho thấy căn cơ và sự tự tin của anh đủ để chống lại thế gia Nam Cung, thì ông ta cũng có thể yên tâm, không cần sợ hãi gì nữa.
Sao Lâm Chính có thể không nhìn ra suy nghĩ của Cư Nam An chứ?
Anh biết, bây giờ không được tỏ vẻ chột dạ, nếu không Cư Nam An sẽ bất an trong lòng, có khả năng phản bội anh bất cứ lúc nào.
“Hừ, xem ra thế gia Nam Cung này cũng lợi hại lắm, nhưng vậy thì sao chứ? Tập đoàn Dương Hoa và học viện Huyền Y Phái của tôi vẫn đủ chống lại bọn họ, cộng thêm sự giúp đỡ của ông, đấu tay đôi với thế gia Nam Cung chẳng phải là chuyện quá dễ sao?”, Lâm Chính phất tay, cười khinh bỉ nói.
“Thực lực của thần y Lâm, chúng tôi đương nhiên đã được chứng kiến tận mắt, không cần phải nghi ngờ”, Cư Nam An mỉm cười, sự kiêng dè và bất an trên khuôn mặt cũng giảm bớt.
“Chủ tịch Cư, tôi muốn hỏi một chút, tại sao người khống chế những tập đoàn này của thế gia Nam Cung lại phải đổi tên, mà nhất quyết không chịu lộ diện? Bọn họ đề phòng cái gì sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Không hổ là thần y Lâm, hỏi đúng trọng điểm, xem ra cậu quả thực có ý định ra tay với thế gia Nam Cung”, Cư Nam An cười nói.
“Xung đột giữa chúng tôi đã đến mức này, chắc chắn thế gia Nam Cung sẽ tiêu diệt Dương Hoa của tôi. Nếu đã vậy, tôi không chuẩn bị từ sớm sao được?”, Lâm Chính cười đáp.
“Chủ tịch Lâm nói đúng, nếu đã vậy thì chắc cậu cũng biết chuyện đại hội chứ?”, Cư Nam An nói.
“Đương nhiên là biết rồi. Sao vậy? Thế gia Nam Cung đang chuẩn bị cho đại hội sao?”.
“Đương nhiên, trên thực tế hiện giờ thế gia Nam Cung đã tích lũy được rất nhiều của cải và mối quan hệ, quy mô của nó đã vượt xa các gia tộc hàng đầu Yên Kinh, nhưng… thế gia Nam Cung vẫn muốn tiến thêm một bước nữa. Việc mở rộng về kinh tế và mối quan hệ đã không còn cần thiết nữa, bởi vì bọn họ đã đạt tới nút thắt. Vì vậy, bọn họ định lấy đại hội làm bàn đạp, đưa thế gia Nam Cung lên một tầm cao hoàn toàn mới”, Cư Nam An nói.
Lâm Chính nhíu chặt mày.
Thế gia Nam Cung này… đúng là có dã tâm không nhỏ.
Nhưng anh không hề bất ngờ.
Bởi vì bản thân Lâm Chính biết rõ, rất nhiều thế lực gia tộc tham gia đại hội đều có suy nghĩ này.
“Bây giờ đã cách đại hội rất gần, Chủ tịch Lâm, tôi nghĩ thế gia Nam Cung sẽ không có quá nhiều hành động nhằm vào chúng ta trong lúc này đâu. Cùng lắm bọn họ chỉ làm phiền chúng ta một chút, cầm chân chúng ta, chờ đại hội kết thúc mới quay lại xử lý chúng ta… Chủ tịch Lâm, tôi nghĩ đến lúc đó, dù Dương Hoa của cậu có to lớn đến đâu thì vẫn không thể chống lại được sự trả thù của thế gia Nam Cung”.
“Vậy ý của ông là…”
“Nếu chúng ta muốn hành động thì phải nhanh hơn một bước, đánh phủ đầu luôn!”.
“Đánh phủ đầu? Chủ tịch Cư, ông nghĩ chúng ta có thể tiêu diệt thế gia Nam Cung vào lúc này sao?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
Hiện giờ Dương Hoa đang đại thương nguyên khí, cho dù lấy được thị trường của Chính Hoa và gần một trăm công ty, nhưng phải biết rằng, bây giờ nội bộ Dương Hoa vẫn chưa ổn định. Không nói tới các tài nguyên mới tiếp nhận, riêng những nhân tài được điều chuyển từ Yên Kinh tới, hiện giờ vẫn chưa thể thích ứng ngay với vị trí công tác.
Nếu bây giờ Dương Hoa cố đấm ăn xôi khai chiến với một gia tộc siêu cấp như thế gia Nam Cung, e là không cần bọn họ ra tay, thì bản thân Dương Hoa đã sụp đổ vì các vấn đề nội bộ rồi.
Cư Nam An lắc đầu: “Chủ tịch Lâm, mục đích của chúng ta đương nhiên không phải là tiêu diệt thế gia Nam Cung, trên thực tế chúng ta cũng không có khả năng đó”.
“Vậy ý của ông là…”
“Chúng ta chỉ cần ngăn cản người của thế gia Nam Cung lấy được lợi ích ở đại hội là được”, Cư Nam An trầm giọng nói.
Lâm Chính nghe thấy thế, lập tức hiểu ý của ông ta.
Nếu thế gia Nam Cung không lấy được lợi ích ở đại hội, thì Dương Hoa còn có thể quyết đấu với bọn họ.
Nếu bọn họ lấy được lợi ích, thì sẽ tiêu diệt Dương Hoa còn non trẻ một cách dễ dàng.
Đến lúc đó, Cư Nam An đương nhiên sẽ gặp họa…
Lâm Chính cũng không còn đường sống.
“Tôi hiểu rồi, lát nữa ông hãy trao đổi với Mã Hải tất cả mọi chuyện về thế gia Nam Cung, chúng ta sẽ lập tức bắt đầu hành động”, Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng nói.
“Vâng, Chủ tịch Lâm”.
Cư Nam An gật đầu, rồi đứng dậy rời đi.
Lâm Chính ngồi trước bàn làm việc, nhìn tài liệu ở trước mặt, rơi vào trầm tư.
Đúng lúc này, cánh cửa bỗng bị đẩy ra, sau đó một bóng dáng nhanh chân đi tới trước bàn làm việc của Lâm Chính, đưa một tập tài liệu cho anh.
“Chủ tịch Lâm, đây là tất cả động thái của người nhà họ Lâm vào tối qua. Còn nữa, hiện giờ Lâm Tử Yến đang đi về phía Nha Sơn”.
“Nha Sơn? Ở ngoại ô Giang Thành sao? Cô ta đến đó làm gì nhỉ?”, Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.
“Tôi không rõ nữa”.
Lâm Chính đọc lướt tài liệu kia, suy nghĩ một lát rồi đứng dậy, bình thản nói.