Lúc Lâm Chính bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, thì Lâm Tử Yến gọi điện thoại tới.
“Lâm Chính, cậu muốn thế nào?”, giọng nói của Lâm Tử Yến vô cùng lạnh lùng.
“Xin lỗi, tôi không có bất cứ hứng thú gì với việc này. Tôi đã nói rồi, các cô không lấy lại công bằng cho tôi thì tôi không thể hợp tác với các cô được”, Lâm Chính cũng bình thản nói.
“Cậu chắc chắn muốn làm trái ý của gia tộc sao?”, Lâm Tử Yến lạnh lùng quát.
“Gia tộc? Chẳng phải tôi đã bị đuổi khỏi nhà họ Lâm rồi sao? Lấy đâu ra gia tộc?”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
“Được, Lâm Chính, đừng nói là tôi không cho cậu cơ hội, hi vọng lát nữa khi quỳ trước mặt tôi, cậu vẫn có thể nói ra những lời như vậy”, Lâm Tử Yến tức giận đùng đùng, tắt điện thoại.
“Cô chủ, bây giờ phải làm sao đây?”.
Người ở bên cạnh lập tức hỏi Lâm Tử Yến.
“Tất cả cứ tiến hành theo kế hoạch, rồi bắt Lâm Chính lại cho tôi. Tôi phải đích thân xử lý thằng chó không biết trời cao đất dày này. Để tôi xem rốt cuộc con chó này có tư cách gì mà dám lớn lối với người nhà họ Lâm chúng ta!”, Lâm Tử Yến rít lên.
“Vâng, cô chủ”.
Một cuộc điện thoại nhanh chóng được gọi đi.
Người nhà họ Lâm ở gần đó bắt đầu tiến vào Giang Thành, đồng thời hỏa tốc tiến về phía tập đoàn Dương Hoa và công ty Quốc tế Duyệt Nhan.
Nhưng khi bọn họ vừa lên xe, chuẩn bị lái đi, thì bỗng có mấy chiếc xe con màu đen bao vây lại.
Người nhà họ Lâm ở trên xe sửng sốt, còn chưa kịp hoàn hồn, đã bị người của mấy chiếc xe con màu đen kia xông tới, lôi xuống xe, rồi ấn xuống đất.
“Hả?”.
“Các người là ai?”.
“Các người làm gì vậy?”.
Người nhà họ Lâm la hét, ra sức phản kháng.
Dù bọn họ có chút căn cơ võ công, nhưng vẫn không chống lại được đối phương đông người, đánh ngã một hai người, thì mình cũng bị ăn đòn, nằm bẹp dưới đất.
“Đãnh gãy hết tay chân bọn họ!”.
Từ Thiên bước xuống xe, sắc mặt lạnh tanh quát.
“Vâng, ông Thiên!”.
Người ở bên cạnh đáp, rồi phất tay một cái.
Rắc! Rắc! Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên không ngớt.
Sau đó từng tiếng hét thảm thiết thấu trời xanh vang lên.
Từ Thiên nhìn những người này, rồi lấy điện thoại ra, gọi cho Lâm Chính.
“Thế nào rồi?”, Lâm Chính đang ngồi trong một chiếc Bentley, tay cầm điện thoại, bình thản hỏi.
“Chủ tịch Lâm, đã xử lý xong xuôi rồi”, Từ Thiên cung kính đáp.
“Đừng mất cảnh giác, chắc là nhà họ Lâm sẽ phản công đấy!”.
“Vâng, Chủ tịch Lâm”.
Từ Thiên tắt máy, phất tay, rồi dẫn người rời đi.
Còn Lâm Tử Yến đang đến Nha Sơn cũng nhận được điện thoại của một người nhà họ Lâm khác.
“Cô chủ, không ổn rồi, người chúng ta phái đi bắt Lâm Chính… xong cả rồi!”.
“Cái gì?”.
Toàn thân Lâm Tử Yến run lên, còn tưởng là mình nghe nhầm.
Cô ta nhìn chằm chằm người nhà họ Lâm đang cầm điện thoại, run giọng kêu lên: “Cậu… cậu nói lại lần nữa xem nào! Rốt cuộc là có chuyện gì?”.
“Cô chủ, người chúng ta phái đi bất ngờ bị người ta tập kích, tất cả đều bị đánh gãy tay chân. Là người đi đường giúp họ báo cảnh sát và gọi cho chúng ta!”, người kia muốn khóc mà không có nước mắt.
Sắc mặt Lâm Tử Yến trắng bệch.
Nhưng cô ta nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
“Có vấn đề… Chắc chắn là có vấn đề!”.
Cô ta thì thào, rồi vội vàng lấy điện thoại trong túi xách ra, gọi tới một số.
“Sao vậy Tử Yến?”, đầu bên kia là một giọng nói khàn khàn.
“Xảy ra chuyện rồi, chúng tôi bị một đám người không rõ thân phận tập kích!”.
“Không rõ thân phận?”.
“Đúng vậy, không ngờ tên Lâm Chính kia không hợp tác với chúng ta, tôi đang định bắt cậu ta lại, cho cậu ta nếm mùi đau khổ, ép cậu ta phải hợp tác. Nhưng không ngờ chúng tôi vừa phái người đi, thì bọn họ đã bị tập kích, toàn quân bị diệt…”
“Thế à…”, đầu bên kia rơi vào trầm mặc.
“Liệu có phải là Lâm Chính giở trò không nhỉ?”, Lâm Tử Yến vội hỏi.
“Một thằng vô dụng bị đuổi khỏi gia tộc, còn chạy đến nhà khác làm một thằng ở rể bất tài, cô nghĩ cậu ta có tài cán gì mà đối đầu với nhà họ Lâm chúng ta chứ?”.
“Vậy… vậy là ai đây?”.
“Tôi nghĩ… chắc hẳn là Chủ tịch Lâm!”.
“Chủ tịch Lâm?”.
“Giang Thành là địa bàn của ai nào? Ngoài Chủ tịch Lâm, còn ai có thể làm được chuyện này ở Giang Thành chứ? Tử Yến, nếu tôi đoán không nhầm, thì bây giờ cô đang bị theo dõi đấy”.
Lâm Tử Yến nghe thấy thế thì lạnh toát sống lưng.
Cô ta vội nhìn ra đằng sau, chỉ thấy lác đác mấy chiếc xe đi theo, cũng không thể xác định được là chiếc xe nào đang theo dõi bọn họ.
“Bây giờ tôi phải làm sao đây?”, Lâm Tử Yến vội hỏi.
“Bây giờ cô định làm gì?”, người ở bên kia hỏi ngược lại.
“Lâm Chính không làm được thì tôi chỉ có thể mạo hiểm, bây giờ tôi định đến nơi giao dịch!”.
“Vậy thì cô cứ mạnh dạn đi đi, tôi sẽ phái ngay cao thủ của gia tộc đến đó, giúp cô hoàn thành nhiệm vụ!”.
“Thật sao?”, Lâm Tử Yến mừng rỡ.
“Cô cố cầm cự một thời gian, tôi sẽ sắp xếp máy bay tư nhân, chắc mấy tiếng nữa là có thể đến nơi”.
Nói xong, người bên kia liền tắt máy.
“Cô chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”, người ở bên cạnh hỏi.
“Đến Nha Sơn! Lần này, cho dù là Chủ tịch Lâm thì tôi cũng bắt cậu ta phải cúi đầu”, Lâm Tử Yến gầm lên, ánh mắt đầy tự tin.