Đám người Đinh Mạo, Từ Thiên vẫn không hiểu câu “nơi hơi chật” của A Nghị cho lắm.
Nhưng ngay khi nắm đấm của A Nghị vung tới, bọn họ mới hiểu ý nghĩa của câu nói đó.
Ngay khi nắm đấm đến gần huyệt Thái Dương của Lâm Chính, lại bị anh vung chưởng đỡ một cách chuẩn xác.
Quyền chưởng chạm nhau…
Ầm!
Một làn sóng khí lan ra xung quanh.
Người đứng cách xa bọn họ trong vòng trăm mét đều không kịp đề phòng, bị đánh văng ra xa.
Đinh Mạo không cẩn thận bị té ngã, mặt đầy bụi, vô cùng chật vật.
“Ông chủ, ông không sao chứ?”.
“Chúng ta mau rời khỏi đây đi, những người này không phải người đơn giản!”.
Những cao thủ được Đinh Mạo thuê về ý thức được điều không đúng, vội vàng dìu Đinh Mạo ra khỏi bãi đất trống, nấp trong một tòa kiến trúc ở phía sau.
Đầu Đinh Mạo sưng một cục, vừa xoa vừa bất lực nhìn chính giữa bãi đất trống: “Hai người này là quái thai gì vậy? Vừa rồi là sao? Võ công của họ… cao lắm sao?”.
“Cao… cao vô cùng, hơn nữa… còn không phải là võ công bình thường!”.
Một võ sư được mời đến ở cạnh cười khổ liên tục, nói.
Bây giờ ông ta còn đang mừng vì ông chủ không bảo mình xông lên.
Hoặc là có lẽ là nên cảm ơn thần y Lâm.
Nếu thần y Lâm không ra mặt, Đinh Mạo nói bọn họ đi đối phó với người tên A Nghị… e rằng bọn họ sẽ nằm hết ở nơi này.
Đường nhìn của bọn họ tập trung vào chính giữa bãi đất trống.
Lúc này, thần y Lâm và A Nghị đã lao vào chiến đấu với nhau.
A Nghị không hề khách khí, tấn công thần y Lâm với khí thế gần giống như gió bão điên cuồng, hơn nữa toàn là sát chiêu.
Quyền cước của anh ta mãnh liệt giống như đạn pháo, mỗi một đòn đánh tới đều có thể tạo ra sóng lực đáng sợ.
Nhưng… Lâm Chính lại giống như một ngọn núi kiên cố, sừng sững không đổ.
Cho dù A Nghị tấn công mãnh liệt thế nào cũng không hề có tác dụng đối với anh.
“A Nghị, anh chưa ăn cơm sao?”.
Thấy A Nghị tấn công một lượt vẫn không đánh bại được Lâm Chính, cậu ba Nam Cung bất mãn, lạnh giọng quát.
“Không cần gấp gáp!”.
A Nghị nói, đột nhiên ánh mắt dâng lên vẻ hung ác. Anh ta nhảy vọt lên đến độ cao bảy tám mét, sau đó lao xuống, đánh một quyền về phía Lâm Chính từ trên cao.
Ầm ầm…
Người còn chưa đến nơi, quyền sắt đáng sợ vung ra đã vang lên tiếng ầm đáng sợ, bên cạnh đó còn có áp lực khó nói nên lời bùng phát ra từ trên người A Nghị.
Dường như thứ đang lao xuống không phải một con người.
Mà là một ngọn núi lớn!
Người ở xung quanh đều run rẩy.
Lâm Chính vung cánh tay.
Vù!
Một cây châm bạc bay từ ngón tay anh ra ngoài, đâm vào nắm đấm đang lao xuống của A Nghị một cách chuẩn xác.
Nhưng… ngay khi châm bạc chạm đến A Nghị lại bị dòng khí ác liệt phóng ra từ nắm đấm đó đánh bay ra xa.
Lâm Chính nhíu mày.
Giờ phút này, châm bạc đã không thể ngăn cản được thế tấn công của A Nghị!
“Chết đi!”.
Hai mắt A Nghị sáng bừng, lòng tin tăng vọt, tất cả sức mạnh tập trung lên nắm đấm đó.
Anh ta muốn dùng một quyền này quyết định thắng thua!
Đối diện với nắm đấm đang lao xuống, Lâm Chính ở bên dưới lại không hề tránh né, ngược lại vung tay lần nữa, chụp lấy nắm đấm của A Nghị…
Cái gì?
Hơi thở của A Nghị trở nên nhanh hơn.
Đám người của thế gia Nam Cung cũng sững sờ.
Thần y Lâm lại muốn… đối chọi trực diện với A Nghị?
Anh điên rồi à?
Phải biết rằng thần y Lâm còn chưa dùng châm bạc để tăng cường thể xác của mình!
Uy lực y võ của anh hoàn toàn chưa thể hiện ra!
Người này… rốt cuộc nghĩ gì vậy?
Bọn họ không biết, nhưng lúc này quyền và chưởng đó đã chạm nhau.
Ầm!
Một tiếng nổ kịch liệt lại vang lên.
Nơi quyền chưởng giao nhau bùng phát ra một làn sóng khí sức mạnh đáng sợ, giống như đóa hoa nở rộ ra bốn phía.
Cát bụi ở xung quanh đều bị cuốn lên, vài ngọn đèn bên đường lập tức bị đánh gãy.
Những người đứng ở vòng ngoài có thể cảm nhận được rõ ràng một làn gió mạnh thổi vào mặt mình.
Đương nhiên, điều khiến người ta sợ hãi nhất là khi một quyền này hạ xuống, mặt đất dưới chân Lâm Chính lập tức nổ tung.
Vết nứt đáng sợ lan ra xung quanh.
Nhưng thần y Lâm… lại sừng sững tại chỗ, không hề lay chuyển!
Một quyền này lại không đánh bại được anh!
“Cái gì?”.
Người xung quanh vô cùng ngạc nhiên, cứ nghĩ mình nhìn lầm.
“Chuyện này không thể nào!”.
Nam Cung Yết cũng kinh ngạc.
Một quyền mạnh mẽ chấn động như vậy mà lại bị Lâm Chính đỡ được!
A Nghị cũng rất bất ngờ.
“Sao hả? Anh chỉ có chút thực lực thế thôi sao?”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm A Nghị, thản nhiên hỏi.
Trong mắt A Nghị lộ ra vẻ dữ tợn, âm thầm hừ một tiếng, sức mạnh trên người đột nhiên bùng lên.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
…
Sức mạnh trên người anh ta giống như sóng triều đánh mạnh lên người Lâm Chính mấy lần.
Cơ thể Lâm Chính lại chìm xuống dưới, mặt đất lại lõm xuống lần nữa.
Nhưng dù sức mạnh có lớn thế nào… cơ thể anh vẫn không hề cong xuống.
Thấy vậy, bọn họ cũng hiểu được sự đáng sợ của thần y Lâm…
A Nghị cực kỳ không cam tâm, vẫn muốn dùng sức, nhưng thần y Lâm đã dùng một tay giữ chặt nắm đấm của anh ta, hất mạnh sang bên.