Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1101



Người xung quanh đều không biết sức mạnh của thần y Lâm rốt cuộc lớn chừng nào. A Nghị lại không chống đỡ được một cái hất tay của anh, cả người nặng nề ngã xuống đất, mặt đất nứt ra, anh ta lăn vài vòng mới dừng lại.  

Nhưng trông anh ta có vẻ không hề gì, mặc dù toàn thân đầy bùn nhưng vẫn nhanh chóng bò dậy.  

“A Nghị!”.  

“Anh sao rồi?”.  

“A Nghị, anh không sao chứ?”.  

Người của thế gia Nam Cung sốt ruột hô lên.  

“Không sao, chỉ bất cẩn một chút mà thôi!”, A Nghị nói, bộ dạng điềm tĩnh.  

“Vậy thì mau chóng giải quyết anh ta đi!”, Nam Cung Yết hơi bực bội, lớn giọng quát.  

A Nghị không lên tiếng, nghiêm mặt lại, nhanh chóng đi về phía Lâm Chính.  

Nhưng Lâm Chính có vẻ không muốn đứng tại chỗ chịu đòn nữa. Anh nhìn chằm chằm A Nghị, bước chân ra, lao đến chỗ Nam Cung Nghị như một cơn gió.  

Nam Cung Nghị hoảng hốt.  

Không ngờ khi Lâm Chính chuyển động, tốc độ lại nhanh như vậy!  

Không đợi Nam Cung Nghị phản ứng, nắm đấm của Lâm Chính đã đến trước mặt anh ta.  

Nam Cung Nghị vô thức đưa tay ra đỡ.  

Rầm!  

Tiếng động to lớn vang lên.  

Cánh tay Nam Cung Nghị rung lên, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh dồi dào như sóng truyền tới.  

Cơ thể anh ta chấn động đến tê dại.  

Đây là sức lực của thần y Lâm sao?  

Tim anh ta đập nhanh, nhưng anh ta không ngồi yên chờ chết, trở tay đánh tới.  

Lâm Chính vẫn không phòng ngự, cũng đưa tay lên đánh tới.  

Hai bên cứ vậy đánh nhau ở cự ly gần, điên cuồng đối chọi.  

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…  

Tiếng nổ dày đặc vang lên như pháo nổ.  

Cánh tay hai người chuyển động gần như không nhìn thấy được hình dáng nó, đánh đến mức phân không rõ.  

Đinh Mạo ở bên này há hốc miệng kinh ngạc, ngơ ngác hỏi: “Mấy người… có thể đạt tới tốc độ như vậy không?”.  

“Hội trưởng, ông đang đùa à? Tốc độ của bọn họ đã gần đạt tới tốc độ của đạn, ông cảm thấy chúng tôi có khả năng đó không?”, một quyền sư nói đầy chua chát.  

Gần đạt tới tốc độ của đạn?  

Người xung quanh cảm thấy da đầu tê rần.  

Thế này còn gọi là người sao?  

Đây chắc có thể gọi là quái vật rồi…  

Rầm!  

Cuối cùng, một tiếng nổ to hơn lại vang lên.  

Hai người chiến đấu ở chính giữa đột nhiên tách ra hai bên, đáp xuống đất, đứng vững lại.  

Hai người đứng cách nhau mấy chục mét.  

Lâm Chính bình tĩnh nhìn Nam Cung Nghị.  

Trên mặt Nam Cung Nghị cũng không có nhiều biểu cảm, chỉ là… không biết vì sao hai tay anh ta lại khẽ run rẩy.  

Người của thế gia Nam Cung cảm nhận được sự thay đổi kỳ diệu này, ai nấy đều lộ vẻ ngạc nhiên, vẻ mặt rất khó coi.  

“Cậu ba, hình như… A Nghị không phải đối thủ của thần y Lâm!”, người bên cạnh cẩn trọng nói.  

“Anh nói gì?”, Nam Cung Yết phẫn nộ, trở tay tát cho người đó một cái.  

Bốp!  

Người đó bị tát một tai, ấm ức vô cùng.  

“Bớt ở đây diệt uy phong phe mình! Câm miệng!”, Nam Cung Yết lạnh lùng quát.  

“Nhưng… cậu chủ… đến bây giờ thần y Lâm vẫn chưa thể hiện ra bản lĩnh y võ của anh ta. Nếu như vậy mà cũng không thể giải quyết anh ta, đợi khi anh ta thể hiện bản lĩnh y võ… chẳng phải…”, người đó muốn nói lại thôi, không dám nói tiếp nữa.  

Nam Cung Yết nghe vậy, lửa giận trên mặt trở nên đậm hơn, nhưng lý trí vẫn chiến thắng cảm xúc của anh ta.  

Anh ta không phải kẻ ngốc, cũng đã nhìn ra sự khác lạ.  

Những người khác của thế gia Nam Cung khẽ giọng nói.  

“Cậu chủ, anh ấy nói cũng có lý. Mặc dù thực lực của A Nghị không tầm thường, nhưng thần y Lâm cũng có chiến tích huy hoàng. Nếu xem thường anh ta, e rằng sẽ chịu tổn thất!”.  

“Không sai, cậu chủ, tốt nhất chúng ta vẫn nên có chuẩn bị trước!”.  

Nam Cung Yết bình tĩnh lại, lạnh lùng hỏi: “Các anh có tính toán gì không?”.  

Một người nọ suy nghĩ một lúc rồi đi tới, ghé tai anh ta thì thầm vài câu.  

Nam Cung Yết không khỏi sửng sốt, ánh mắt trở nên nghiêm túc.  

“Như vậy… có kịp không?”.  

“Có lẽ là kịp, cậu chủ, dù thế nào cậu cũng phải thử xem sao. Nếu thành công, cậu sẽ là đại công thần của gia tộc! Không phải sao?”, người bên cạnh nói.  

Nam Cung Yết khẽ nhíu mày, suy nghĩ một hồi lâu, sau đó lạnh lùng lên tiếng: “Được! Vậy thì cứ làm thế đi! Các anh mau đi liên lạc!”.  

“Được!”.  

Người của thế gia Nam Cung lập tức chạy đi.  

Tình hình của A Nghị rõ ràng là rất xấu.  

Tất cả mọi người đều đã xem thường Lâm Chính.  

“Thần y Lâm không hổ danh là thần y Lâm! Nghe nói anh là song lệnh thiên kiêu, nay xem ra danh bất hư truyền!”, A Nghị nói.  

“Anh đã biết tôi là song lệnh thiên kiêu, anh còn dám khiêu chiến tôi?”, Lâm Chính nói.  

“Hừ! Nếu đánh bại được anh, tôi sẽ là song lệnh thiên kiêu, vì sao tôi không đấu một trận? Huống hồ, anh nghĩ tôi không đánh bại được anh sao?”, A Nghị lạnh lùng nói, sau đó lấy một bình sứ từ trong túi, đổ ra một viên đan hoàn, nhét thẳng vào miệng.  

“Ồ?”.  

Lâm Chính khẽ nhíu mày.  

Người xung quanh ngạc nhiên vô cùng.  

“Anh ta uống gì vậy?”.  

“Không biết!”.  

“Chẳng lẽ… là loại thuốc tăng cường thể chất nào đó?”.  

“Tương tự như thuốc kích thích sao?”.  

Lời kinh ngạc không ngừng vang lên.  

Đám đông cũng trở nên hồi hộp.  

Cơ thể A Nghị đột nhiên xảy ra một vài biến hóa nho nhỏ.  

Hai tay anh ta dần dần hiện ra những đường gân màu đen, đồng thời gồ lên. Ngoài ra, hai mắt anh ta cũng dần dần chứa đầy tơ máu, giống như sư tử nổi giận, hơi thở của anh ta cũng nhanh hơn…  

Người xung quanh kinh hãi há hốc miệng, tim đập mạnh.  

Lâm Chính bình tĩnh quan sát.  

“Chủ tịch Lâm?”.  

Từ Thiên ở bên cảm giác không ổn, lo lắng gọi.  

“Không sao, không cần lo lắng!”, Lâm Chính nói.  

Mặc dù nói như vậy, nhưng trên mặt Từ Thiên vẫn đầy vẻ lo âu.  

Qua khoảng một phút, sự biến đổi của A Nghị mới dừng lại.  

Lúc này, A Nghị đã hoàn toàn khác với trước kia.  

Mặc dù tổng thể không có gì biến hóa, nhưng lúc này A Nghị lại cho người ta cảm giác cực kỳ nguy hiểm.  

Hoàn toàn không dám đến gần.  

Dường như chỉ đến gần chút thôi cũng sẽ bị anh ta xé thành mảnh vụn.  

Người của thế gia Nam Cung nhìn chằm chằm anh ta.  

Nam Cung Yết cũng vậy.  

“A Nghị! Đừng nương tay! Xông lên đi, giẫm con chó đó xuống dưới chân đi, lấy hết Thiên Kiêu Lệnh của anh ta, phá hủy hoàn toàn Dương Hoa của anh ta! Lên!”, Nam Cung Yết quát lên.  

Anh ta dứt lời, A Nghị cũng không lãng phí thời gian nữa, cất bước đi về phía Lâm Chính.  

Mỗi một bước đi của anh ta đều vang lên tiếng động nặng nề, đồng thời mặt đất bị đạp lõm xuống thật sâu.  

Cảm giác áp bức này khiến người ta gần như không thể thở nổi.  

Thế nhưng… Lâm Chính vẫn thản nhiên đứng đó, trên mặt không có bất cứ biến hóa nào, dường như hoàn toàn không để tâm đến những thứ đó.  

Người xung quanh há hốc miệng nhìn, không ai dám lên tiếng.  

“Chuẩn bị xong chưa? Thần y Lâm!”, A Nghị cất giọng trầm thấp khàn đặc.  

Sát ý toát ra trong giọng nói.  

“Tới đi!”.  

Lâm Chính nói.  

Không hề sợ hãi!  

Khoảnh khắc anh vừa dứt lời.  

Vù!  

A Nghị ngay tức khắc xông tới, cứ như một đường cầu vồng, lao thẳng về phía Lâm Chính…