Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1122



Trong phòng Vip trên tầng hai. 

Nam Cung Phi Dương dựa vào cửa sổ nhâm nhi trà ngay trước trà kỷ. 

Vài nữ tử trang điểm theo phong cách cổ phong đang gảy đàn tranh cho ông ta nghe. 

Tiếng nhạc vui tai vang khắp căn phòng. 

Cửa bị đẩy ra, Lâm Chính bước vào. 

Nam Cung Phi Dương không hề đưa mắt nhìn mà tiếp tục nhìn những cô gái với phong thái cổ phong, thân hình uyển chuyển diễn tấu giống như hoàn toàn hoà mình vào trong đó vậy. 

Lâm Chính không nói gì, chỉ ngồi trước mặt ông ta, đặt vài bản hợp đồng lên trà kỷ. 

Đôi mắt của Nam Cung Phi Dương lúc này mới hé mở ra một chút nhưng rất nhanh sau đó ông ta lại nhắm mắt lại, tiếp tục tận hưởng tiếng đàn. 

Khúc đàn kết thúc, ông ta đặt chén trà xuống, vỗ tay liên tiếp. 

“Hay lắm, hay lắm, không ngờ trong Giang Thành nhỏ bé này mà cũng có tiếng đàn hay đến vậy. Được lắm!” 

“Cảm ơn Nam Cung tiên sinh”, cô gái dẫn đầu đứng dậy khẽ cúi người nói. 

“Các cô lui xuống đi”. 

“Vâng, chúc ông vui vẻ”. 

Mấy cô gái còn lại cúi người sau đó thu dọn đồ rời đi. 

“Các cô đừng đi vội, chơi thêm một khúc nữa đã”, Lâm Chính quay đầu sang bình tĩnh lên tiếng. 

Mấy cô này nghe vậy thì giật mình đưa mắt nhìn và mới phát hiện người vừa vào đây chính là Lâm thần y, từng người bụm miệng suýt chút nữa thì thốt lên. 

“Là chủ tịch Lâm!” 

“Trời ơi, thật đẹp trai”. 

Vài cô gái ở phía sau kích động rõ trông thấy. 

Nam Cung Phi Dương mỉm cười: “Ồ, chủ tịch Lâm cũng thích loại nhạc cụ này sao?” 

“Đã đến rồi thì nghe một khúc thôi”, Lâm Chính thản nhiên đáp. 

“Vậy được, các cô đàn cho chủ tịch Lâm một khúc, chi phí tôi trả”, Nam Cung Phi Dương nhếch miệng cười. 

“Vâng” 

Mấy cô gái kia lại ngồi xuống nhưng vẻ mặt rõ ràng kích động hơn trước nhiều, tiếng đàn cũng trở nên vui hơn phần nào. 

Thế nhưng trên khuôn mặt của Lâm Chính không hề thay đổi nhiều. 

“Sao vậy? Chủ tịch Lâm có vẻ không được vui cho lắm”, Nam Cung Phi Dương nheo mắt cười hỏi. 

“Đồ ở đây, giờ ông có thể huỷ nó rồi”, Lâm Chính đưa bản hợp đồng tới trước mặt Nam Cung Phi Dương. 

Trên hợp đồng, dấu ấn tay của Nam Cung Yết rõ mồn một. 

Nam Cung Phi Dương khẽ nheo mày, cười nói: “Chủ tịch Lâm, tôi biết cậu là người thông minh. Có điều cậu không phải là một người thoải mái, nếu cậu thể hiện như vậy sớm hơn một chút thì có lẽ đã không có nhiều chuyện như vậy xảy ra rồi, cậu thấy sao?” 

“Đúng vậy”, Lâm Chính tự rót cho mình chén trà, đáp lời. 

“Vậy cậu có hối hận không?”, Nam Cung Phi Dương ghé lại gần hơn một chút, mỉm cười nói. 

“Hối hận?” 

“Chủ tịch Lâm, cậu có thể giúp tôi một chuyện không?” 

“Chuyện gì?” 

“Tôi muốn nhờ cậu đích thân xé bản hợp đồng này cho tôi”, Nam Cung Phi Dương cười nói. 

Ông ta dựa người vào ghế quan sát Lâm Chính. 

Trong đôi mắt đó là sự coi thường, là khinh miệt, là cao ngạo, là bất cần. 

Lâm thần y? 

Ông ta phải thừa nhận cái tên này hiện giờ quá nổi tiếng nhưng trước mặt ông ta vẫn chưa đủ để ông ta phải để mắt. 

Có nổi tiếng hơn nữa, có là thanh niên có tài đi nữa, y thuật dù có vô song thì có tác dụng gì? 

So với Nam Cung thế gia, Lâm thần y chỉ là một vì sao ảm đạm bên cạnh vầng trăng sáng, giống như hạt cát bên cạnh tảng đá, căn bản không đáng để nhắc đến! 

Ông ta thừa nhận khả năng và thực lực của người thanh niên này quả thực rất cao siêu nhưng một người dù có lợi hại đến đâu, có nỗ lực đến đâu thì có thể địch lại nổi một gia tộc tồn tại hàng trăm năm với sự nỗ lực của mười mấy đời sao? 

Thế giới này vốn dĩ đã không công bằng. Nam Cung Phi Dương tĩnh lặng quan sát Lâm Chính. 

Lâm Chính cũng chìm vào trầm ngâm. 

Những cô gái kia vừa diễn tấu vừa quan sát Lâm Chính. Bọn họ cảm thấy bầu không khí trong căn phòng này có gì đó không ổn. 

Rất áp lực! 

Khoảng chừng mười giây, Lâm Chính giơ tay cầm bản hợp đồng trên bàn và xé bản hợp đồng thành từng mảnh. 

Tiếng xé giấy vang lên nghe thật chói tai. 

“Được, ha ha ha ha ha....”, Nam Cung Phi Dương vỗ tay bật cười lớn. 

Lâm Chính thả tay, từng mảnh giấy hợp đồng giống như hoa tuyết rơi tuột khỏi tay anh. 

Nam Cung Phi Dương mỉm cười đứng dậy vỗ vai Lâm Chính, sau đó sải bước ra khỏi căn phòng. 

Lâm Chính có thể nhìn thấy rõ ràng sự khinh thường trong mắt ông ta. 

Rầm! 

Cánh cửa bị đóng lại. Nam Cung Phi Dương vui vẻ cùng người của Nam Cung thế gia đi xe tới sân bay Giang Thành. 

Nhiệm vụ hoàn thành. 

Thể diện của Nam Cung thế gia đã được bảo vệ. 

Ông ta có thể quay về rồi. 

Những cô gái trong phòng cũng dừng tay tròn mắt thẫn thờ nhìn Lâm Chính. 

Bọn họ đều biết Lâm Chính chịu thiệt rồi! 

Ai có thể khiến nhân vật này chịu thiệt? Đồn ra ngoài e rằng không ai dám tin. 

“Chơi xong khúc nhạc rồi chứ?”, Lâm Chính nâng chén trà trên trà kỷ lên, nhấp một ngụm rồi hỏi. 

Nghe vậy, nhóm nữ kia chỉ gật đầu chơi tiếp nhưng trong khúc nhạc này đã không còn vui vẻ như trước, ngược lại là áp lực vô tận. 

Lâm Chính lặng lẽ lắng nghe cho tới khi khúc nhạc kết thúc thì điện thoại kêu. 

“Lâm chưởng môn”, giọng nói già nua vang lên. 

“Tìm được vị trí của Nam Cung thế gia chưa?”, Lâm Chính hỏi với vẻ mặt vô tình. 

“Tìm thấy rồi! Tôi đang định báo cho cậu biết, vì sao cậu đột nhiên triệu tập tôi đến, có chuyện gì sao?” 

“Ừm...ông về trước đi, tôi sẽ sắp xếp chuyên cơ, ông cùng tôi tới Nam Cung thế gia chơi một chuyến nữa”.