Nam Cung Phi Dương sải bước vào bên trong dưới sự tháp tùng của người nhà Nam Cung.
“Ồ, chú hai về rồi?”, Nam Cung Tùng đang uống trà trong sảnh thì đứng bật dậy, chủ động ra khỏi cửa đón tiếp Nam Cung Phi Dương.
“Anh cả”, Nam Cung Phi Dương hô lên, trên khuôn mặt nở nụ cười tươi.
Nam Cung Tùng thấy vậy cũng bật cười: “Trông chú vui mừng kìa, sao thế? Sự việc giải quyết ổn thoả rồi chứ?”
“Giải quyết xong rồi. Em bắt chủ tịch Lâm xé bản hợp đồng trước mặt em, lần này hắn ta ngoan ngoãn nghe lời rồi”, Nam Cung Phi Dương mỉm cười nói.
“Được lắm”, Nam Cung Tùng bật cười ha ha, liên tiếp vỗ vai Nam Cung Phi Dương: “Chú hai, lần này may nhờ có chú, ha ha...”
“Việc nhỏ mà, anh trai, anh cũng đừng trách Yết Nhi nữa”.
“Việc đã được giải quyết, trách cũng không còn ý nghĩa, tôi đợi lát nữa sẽ báo việc này với gia chủ! Tôi nghĩ gia chủ biết sau sự việc lần này sẽ không nói gì nữa”.
“Gia chủ nhất định sẽ không nói thêm gì đâu, nhưng lần này Lâm thần y khuất phục, em nghĩ là một dấu hiệu không tồi, anh có thể kể với gia chủ, để gia chủ nhanh chóng dùng toàn bộ lực lượng của Nam Cung thế gia chúng ta, tập trung đối phó với Dương Hoa. Lâm thần y sau sự việc này nhất định chịu đả kích, không còn hống hách như trước nữa, đối đầu với chúng ta cũng sẽ yếu lòng hơn trước. Chúng ta có thể nhân cơ hội này đoạt lấy Dương Hoa”, Nam Cung Phi Dương mỉm cười.
Nam Cung Tùng vừa nghe xong thì bật cười ha ha: “Chú hai, chú có lẽ không biết vừa rồi tập đoàn Dương Hoa đã bỏ toàn bộ thủ đoạn thương mại nhằm vào Nam Cung thế gia chúng ta”.
“Gì cơ?”, Nam Cung Phi Dương thẫn thờ, đột nhiên hiểu ra gì đó nên cũng cười theo: “Em còn tưởng rằng tên Lâm thần y này anh hùng thế nào, không ngờ chỉ là một con chuột nhát gan. Em chỉ mới dùng chút thủ đoạn mà hắn đã sợ tới mức này rồi, cứ thế từ bỏ đối đầu với Nam Cung thế gia. Ha ha ha, thật nực cười! Đúng là hư danh, ha ha ha...”
“Chú hai, đây đều là công lao của chú. Đi thôi. Tôi và chú cùng về gặp gia chủ, tôi nhất định sẽ nói tốt về chú với gia chủ!”
“Vâng, anh cả, chúng ta đi thôi”.
....
....
Một cái máy bay nhanh chóng bay về sân bay quốc tế Côn Sơn.
Lâm Chính ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trên máy bay chật kín người, bên cạnh Lâm Chính chính là Dịch Quế Lâm môn chủ Kỳ Lân Môn.
Đương nhiên không phải ông ta sợ những người này, cái mà ông ta sợ đó là mục đích của Lâm Chính trong chuyến đi này.
“Lâm chưởng môn, tôi không biết lần này cậu ra quân ồ ạt tới Nam Cung thế gia là định làm gì, nhưng tôi muốn nhắc cậu, nơi mà Nam Cung thế gia ở là nơi có địa hình phức tạp. Nếu chúng ta làm loạn ở đó thì sẽ kéo theo rất nhiều rắc rối”, Dịch Quế Lâm hạ giọng, thận trọng nói với Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không hề phản ứng lại.
Dịch Quế Lâm có phần lo lắng, lại hỏi: “Chủ tịch, tôi nghĩ rằng cậu từng nghe nói tới nơi tên là Côn Sơn, ngọn núi này từ xưa đến nay đã có danh hiệu thánh sơn, Côn Sơn sừng sững, bên trong ngoạ hổ tàng long, đừng nói là những gia tộc ẩn thế mà còn có cả nững nhân vật ẩn cư khủng khiếp trấn danh thiên hạ. Nếu chúng ta không thận trọng đắc tội với bọn họ...thì xong thật sự!”
“Ông sợ sao?”, Lâm Chính trừng mắt bình tĩnh hỏi.
“Nếu chỉ là Nam Cung thế gia thì tôi có gì phải sợ?”, Dịch Quế Lâm nói.
“Vậy thì được”.
Lâm Chính lại lần nữa nhắm mắt. Dịch Quế Lâm thởi dài bất lực.
Ông ta biết Lâm thần y lúc này e rằng không thể nghe lọt thêm bất cứ gì cả.
Chuyên cơ rất nhanh chóng đáp ở sân bay quốc tế Côn Sơn. Lâm Chính nhanh chóng sải bước ra khỏi sân bay dưới sự dẫn đầu của Dịch Quế Lâm tiến về phía Nam Cung thế gia.
Mã Hải sắp xếp xe trước, từng chiếc xe nối nhau đi theo ông ta.
Tổng cộng hơn ba mươi chiếc xe, mỗi một chiếc đều chật kín người, những người này đều không phải là người bình thường.
Dịch Quế Lâm vẫn tỏ ra hết sức căng thẳng nhưng Lâm Chính đương nhiên không quan tâm.
Anh rút điện thoại gọi vào một số.
Tút tút.
“Alo, Lâm tiểu tử, vô duyên vô cớ gọi cho tôi có phải lại gặp rắc rối gì không?”, ở đầu dây bên kia vang lên giọng nói cởi mở.
“Hôm nay tôi làm một việc, mọi hậu quả tôi sẽ gánh”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Giọng nói bên kia điện thoại chợt sững lại, sau đó bắt đầu hỏi.
“Cậu...muốn đụng tới ai?”
“Nam Cung thế gia”, Lâm Chính cứ thế thẳng thắn đáp lời không hề do dự.
Giọng nói bên kia đầu dây chìm vào trầm tư, khoảng chừng năm, sáu giây sau mới có âm thanh vang lên.
“Vì lý do gì?”
“Đôi mắt Tô Nhu bị bọn họ làm mù rồi”, Lâm Chính khản giọng.
Đầu dây bên kia lại lần nữa im lặng nhưng lúc này chỉ trong một phút.
“Chú ý an toàn”.
Bốn từ này vừa dứt thì đầu dây bên kia cúp máy.
Lâm Chính hít vào một hơi thật sâu, tầm nhìn hướng thẳng về phía trước.
“Còn bao lâu nữa thì đến?”
“Lâm chưởng môn, khoảng chừng mười phút”.
“Được!”, Lâm Chính gật đầu rồi lại lần nữa cầm điện thoại lên gọi.
Sau một hồi, bên trong điện thoại vang lên giọng của Nam Cung Phi Dương.