Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1126



Không ai có thể hình dung được ánh mắt của Lâm Chính lúc này tịch mịch đến mức nào, u ám đến mức nào, tang thương đến mức nào. 

Nam Cung Tùng không biết, nhưng ông ta cũng không có tâm trạng đi xem. 

Nam Cung Phi Dương thấy tình hình không ổn, âm thầm ra hiệu cho người của thế gia Nam Cung ở hai bên. 

Đúng lúc đó, Lâm Chính lại lên tiếng. 

“Thật ra con người tôi không hề phức tạp. Nam Cung Tùng, Nam Cung Yết, Nam Cung Phi Dương, nếu các người muốn đối phó với Dương Hoa, muốn đối phó tôi, các người cứ nhắm vào tôi là được, vì sao lại nhắm vào người bên cạnh tôi? Vì sao? Bởi vì làm bọn họ bị thương thì các người xem như đã làm tôi bị thương hay sao?”. 

“Nếu là như vậy thì chúc mừng các người, các người làm được rồi! Bây giờ tôi rất đau khổ, tôi cũng rất khó chịu! Tôi thậm chí còn rất hối hận, vì sao tôi lại đối đầu với các người? Nếu tôi không đối đầu với các người, phải chăng bọn họ cũng sẽ không bị tổn thương?”. 

“Nếu như ông trời có thể cho tôi một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ chọn khuất phục! Tôi nhất định sẽ lựa chọn khuất phục thế gia Nam Cung các người! Nhất định như vậy…”. 

Lâm Chính nói không ngừng, giống như tự trách, lại như đang ăn năn hối tiếc. 

Lời nói hơi lộn xộn. 

Người cũng hơi kỳ lạ. 

Nam Cung Yết nghe vậy thì kích động không thôi, mừng rỡ tột cùng. 

“Thần y Lâm, bây giờ anh chịu tỉnh ngộ cũng không muộn! Thế gia Nam Cung chúng tôi không phải không thể tha thứ cho anh! Anh còn không mau sai đám chó này thả tôi ra? Mấy cái vuốt chó của bọn chúng làm tôi đau!”, Nam Cung Yết hừ một tiếng, vùng vằng mấy cái, quát lên. 

Nhưng anh ta vừa dứt lời, Nam Cung Phi Dương lại vội vàng quát khẽ: “Câm miệng!”. 

Nam Cung Yết ngạc nhiên, không hiểu sao chú hai lại nói vậy. 

Đến khi anh ta nhìn sang bố mình mới ý thức được có gì đó không ổn. 

Anh ta thấy bố mình đang nhìn về phía trước với vẻ mặt đầy kinh ngạc và bàng hoàng, nhìn người đàn ông đứng ở trước mặt anh ta. 

Chủ tịch Lâm! 

Nam Cung Yết cũng không khỏi nhìn sang. 

Chỉ một ánh nhìn, anh ta như bị sét đánh. 

Tự trách? 

Ăn năn hối tiếc? 

Không! 

Trên người Chủ tịch Lâm làm gì có những cảm xúc đó? 

Trên người anh chỉ có vẻ điên rồ! Chỉ có sự dữ tợn! Chỉ có sự cuồng loạn và bất chấp tất cả… 

Lâm Chính giơ tay, người bên cạnh lập tức đưa cho anh một con dao. 

Hai mắt Lâm Chính trống rỗng, cầm dao đi về phía Nam Cung Yết có vẻ mặt đờ đẫn, trên mặt là vẻ dữ tợn vô hạn. 

“Nhưng chuyện đã xảy ra thì sẽ không thể thay đổi, chung quy người của tôi cũng đã bị các người làm tổn thương!”. 

“Các người đã làm tổn thương người của tôi, vậy tôi lựa chọn trả thù chắc cũng không quá đáng đúng không?”. 

Nói xong, anh đi thẳng đến chỗ Nam Cung Yết. 

“Không! Chủ tịch Lâm, dừng tay!”. 

Nam Cung Yết đột nhiên bừng tỉnh, gào lên thảm thiết, cả người như phát điên nhào tới phía trước. 

“Cứu cậu ba, tất cả ra tay đi!”. 

Nam Cung Phi Dương cũng ý thức được tình hình không ổn, lập tức hét lên. 

Người của thế gia Nam Cung lao về phía Lâm Chính từ bốn phương tám hướng, định ngăn cản anh. 

Thế nhưng, hai cao thủ Nam Cung Phi Dương và Nam Cung Tùng vừa cử động đã bị một luồng sức mạnh đáng sợ trấn áp tại chỗ. 

Mạnh thật! 

Hai người kinh ngạc biến sắc, vội vàng nhìn lại. 

Một ông lão tóc mai bạc trắng, mặc áo kỳ lân màu đỏ đứng gần ngay bọn họ. 

“Ông là ai?”. 

Nam Cung Tùng quát hỏi. 

“Tôi là Dịch Quế Lâm! Hai con chuột nhắt các người ngay cả tôi mà cũng không biết sao?”, Dịch Quế Lâm lạnh lùng nói. 

“Cái gì? Ông chính là Dịch Quế Lâm?”. 

“Môn chủ của Kỳ Lân Môn?”. 

Nam Cung Phi Dương và Nam Cung Tùng vô cùng kinh ngạc. 

“Ồ? Các người còn biết đến tôi?”, Dịch Quế Lâm cực kỳ bất ngờ. 

“Hóa ra là môn chủ Kỳ Lân Môn đến đây, thứ cho chúng tôi không thể nghênh đón từ xa! Nhưng mà môn chủ Dịch, ông là môn chủ Kỳ Lân Môn, vì sao lại làm việc cho thằng nhóc họ Lâm này? Cậu ta cho ông lợi ích gì? Bây giờ nếu ông đồng ý giúp chúng tôi, chúng tôi sẽ cho ông lợi ích gấp ba lần cậu ta, thế nào?”, Nam Cung Phi Dương cười nói. 

“Bảo tôi hợp tác với đám người vô liêm sỉ các ông? Vậy thì sỉ nhục nhân cách của tôi quá! Mặc dù tôi không phải người tốt, cũng làm một vài chuyện không tính là vinh quang, nhưng so với đám súc sinh không bằng cầm thú các ông, tôi vẫn tốt hơn nhiều!”, Dịch Quế Lâm nhổ nước bọt, tức giận mắng. 

Ông ta dứt lời, Nam Cung Phi Dương và Nam Cung Tùng đều biến sắc. 

“Môn chủ Dịch, ông đang nói gì vậy? Chúng tôi không hiểu”. 

“Sao? Còn đợi tôi vạch trần các ông trước mặt đám đông thì các ông mới cam tâm? Thời gian này tôi luôn nghe lệnh thần y Lâm điều tra thế gia Nam Cung các ông, những việc làm dơ bẩn của các ông, tôi đều biết rõ! Không phải các ông thắc mắc vì sao lô hàng tuần trước mất tích sao? Tôi nói cho ông biết, số hàng hóa đó là tôi cướp đấy! Bây giờ số hàng hóa đó đã bị tôi đưa tới tay bố mẹ các người!”, Dịch Quế Lâm hừ lạnh. 

Ông ta dứt lời, mọi người đều kinh hãi, cũng hiểu rõ việc làm dơ bẩn mà Dịch Quế Lâm nói chỉ cái gì. 

Không ít người của thế gia Nam Cung nhìn sang Nam Cung Tùng và Nam Cung Phi Dương. 

Hiển nhiên, chuyện vô cùng hèn hạ đó rất ít người biết, lúc này bọn họ cũng cảm thấy cực kỳ vô liêm sỉ… 

“Một phút!”. 

Lúc này, Lâm Chính đứng ở trước mặt Nam Cung Yết, giơ tay lên, bình tĩnh nói: “Một phút sau, nơi này sẽ không còn người mang họ kép Nam Cung nữa!”. 

Nói xong, anh hạ tay xuống. 

“Không!”. 

Tiếng hét thảm thiết vang vọng cả căn nhà rộng lớn…