Nam Cung Tùng như phát điên lao về phía Lâm Chính.
Nhưng có Dịch Quế Lâm ngăn cản, bọn họ hoàn toàn không thể đến gần Lâm Chính nửa bước.
Phụt!
Tiếng động lạ vang lên.
Sau đó là chất lỏng màu đỏ tươi bắn tung tóe.
Cảnh tượng khiến người ta kinh hãi, run rẩy.
Đám người Nam Cung Tùng, Nam Cung Phi Dương mở to mắt, kinh ngạc nhìn bên kia.
“Á!”.
Nam Cung Yết vẫn đang la hét, dường như vẫn đang giãy giụa.
Nhưng kéo dài không bao lâu, tiếng la hét của anh ta dần dần yếu đi.
Trên mặt đất thấm đầy màu đỏ tươi…
Nam Cung Tùng thoáng chốc trở nên suy sụp.
Cả người không còn chút tinh thần nào, cứ vậy ngây ngốc nhìn nơi đó, nhìn bóng người chậm rãi ngã xuống, ngũ quan toàn toàn cứng đờ.
Ông ta không thể chấp nhận những chuyện này!
Cũng không dám tin những chuyện này!
Nam Cung Yết trợn trừng hai mắt, miệng run rẩy muốn nói gì đó với Nam Cung Tùng. Nhưng anh ta dốc hết sức cũng không thể hét lên thành tiếng, giống như con chuột sắp chết.
Lâm Chính không ngừng vung tay.
Động tác máy móc, vẻ mặt dữ tợn, tràn đầy hung ác.
Phụt!
Phụt!
Phụt…
Tiếng động quỷ dị đâm vào màng nhĩ và tim mỗi người.
Người đi theo bên cạnh đều kinh hãi nhìn Lâm Chính.
Dù là ai cũng chưa từng nhìn thấy mặt đáng sợ thế này của anh.
Dường như anh đã biến thành một người khác.
Một lúc lâu sau, Lâm Chính mới dừng lại.
Còn Nam Cung Yết… đã hoàn toàn không còn động tĩnh.
Nam Cung Tùng như hóa đá, đứng sững tại chỗ không động đậy.
Da đầu Nam Cung Phi Dương tê dại, đầu óc trống rỗng.
“Yết con!”.
Cuối cùng, Nam Cung Tùng tỉnh lại từ cơn ngây ngốc, trong miệng phát ra tiếng rít gào thảm thiết.
Tiếng hét đó làm thức tỉnh tất cả người nhà Nam Cung.
“Giết! Giết! Giết cho tôi! Giết người này cho tôi! Giết thần y Lâm này cho tôi! Giết cậu ta!”.
Nam Cung Tùng thét gào, ông ta giống như mãnh thú phát điên, lao về phía Lâm Chính.
“Không biết điều!”.
Dịch Quế Lâm lao vọt đến, trở tay đánh mạnh lên người Nam Cung Tùng.
Rầm!
Nam Cung Tùng bị đánh bay đi, ngã xuống đất, nhưng ông ta lập tức bò dậy, kiên trì lao về phía Lâm Chính.
Nhưng có Dịch Quế Lâm ngăn cản, ông ta hoàn toàn không thể đến gần Lâm Chính.
“Khốn nạn!”.
Nam Cung Phi Dương siết chặt nắm đấm, nghiêng đầu nhìn người thế gia Nam Cung đứng yên không động đậy ở xung quanh, lập tức gào lên.
“Tất cả nghe đây, lập tức giết chết đám người này cho tôi! Không chừa một ai! Nhất là thần y Lâm! Giết cho tôi! Giết cậu ta! Ra tay!”.
“Giết!”.
Người của thế gia Nam Cung điên cuồng gào thét, lao tới.
Nhưng vẫn có một số người do dự không quyết, không dám tiến lên.
Nam Cung Phi Dương đâu thể nào để mặc cho bọn họ ở bên xem kịch?
“Kẻ nào không ra tay thì đuổi hết ra khỏi thế gia Nam Cung, đồng thời ghi vào danh sách đen của thế gia Nam Cung chúng ta. Đến lúc đó, bọn họ sẽ trở thành đối tượng bị các cao thủ gia tộc chính truy nã! Các người tự suy nghĩ cho kỹ!”, Nam Cung Phi Dương quát lên.
Một lời vang lên, tất cả người của thế gia Nam Cung đều lo lắng.
Bọn họ do dự một lúc, cuối cùng vẫn lựa chọn tham gia chiến đấu.
Bọn họ hiểu sâu sắc danh sách đen của gia tộc chính đáng sợ đến mức nào!
Thế là Lâm Chính bên này rơi vào vòng vây.
Tất cả người của thế gia Nam Cung đều phát động tấn công về phía Lâm Chính.
Bọn họ người cầm súng, người cầm dao cầm kiếm.
Mỗi một người của thế gia Nam Cung đều ôm thái độ Lâm Chính đứng yên đợi người khác giết chết mà ra tay.
Chỉ là…
Dù bọn họ người đông, kỹ pháp cũng cao siêu, nhưng khi giao đấu với người của Lâm Chính lại không chiếm chút ưu thế nào.
Người của thế gia Nam Cung biết rõ nguyên nhân.
Bởi vì trong những người Lâm Chính dẫn đến đây có không ít người của đảo Vong Ưu và Kỳ Lân Môn.
Những người này vốn là võ giả siêu phàm.
“Giết! Tiếp tục giết! Giết mạnh vào cho tôi! Tôi muốn băm bọn họ thành thịt vụn cho chó ăn! Tôi muốn chém đầu của thần y Lâm xuống, tế linh hồn của con trai tôi ở trên trời!”.
Nam Cung Tùng gào lên thảm thiết, tiếp tục lao về phía Lâm Chính như mãnh thú.
“Khốn nạn, nếu ông đã muốn chết thì tôi cho ông toại nguyện!”.
Dịch Quế Lâm nổi giận, lần này đã nổi lên sát tâm, tích lũy sức mạnh trong tay, vung đao tay lên, định chém ngang cổ Nam Cung Tùng.
Đúng lúc này, một cánh tay đẩy Dịch Quế Lâm ra từ phía sau.
Dịch Quế Lâm lảo đảo, suýt chút nữa té ngã.
Đợi khi ông ta ổn định lại mới phát hiện, chủ nhân của bàn tay này lại là Lâm Chính!
“Nếu ông ta đã muốn giết tôi thì để ông ta làm đi!”.
Lâm Chính dữ tợn nói, sau đó lại ra tay, tóm lấy Nam Cung Tùng.
“Cậu chết đi cho tôi!”.
Trong mắt Nam Cung Tùng toát ra sự sắc bén, gào lên, tay hóa thành chưởng đánh mạnh tới.
Nhưng khoảnh khắc ông ta đến gần, Lâm Chính đột nhiên không biết lấy từ đâu ra một nắm châm bạc, đâm lên cánh tay lộ ra ngoài.
Soạt!
Châm bạc đâm vào cơ thể.
Gân xanh bên ngoài cánh tay đó nổi lên, một cánh tay trở nên đáng sợ như tay của ma quỷ.
Bộp!
Nắm đấm của ông ta bị Lâm Chính nắm chặt trong tay.
Sau đó Lâm Chính bỗng nhiên dùng sức!
Rắc…
“Á!”.
Nam Cung Tùng gào lên thảm thiết.
Nắm đấm của ông ta lại bị năm ngón tay của Lâm Chính bóp nát.
Một giây sau, Lâm Chính lại chuyển động cánh tay, bóp lấy cổ Nam Cung Tùng một cách chuẩn xác.
Trong nháy mắt, Nam Cung Tùng không thể hít thở được.
Cổ ông ta bị bóp biến dạng, cả người bị Lâm Chính nhấc lên.
“Anh cả!”, Nam Cung Phi Dương sốt ruột hét lên.
Nhưng Nam Cung Tùng không thể trả lời ông ta được nữa.
Nam Cung Phi Dương muốn ra tay giải vây cho Nam Cung Tùng, nhưng nhìn thấy vẻ điên cuồng trong mắt Lâm Chính, ông ta chợt khựng lại.
Ông ta biết không kịp nữa rồi…
Lâm Chính đã nổi sát tâm!
“Dừng tay! Thần y Lâm! Mau dừng tay!”, Nam Cung Phi Dương gào lên khản cổ.
Lâm Chính nhìn nghiêng sang, đôi mắt đỏ máu nhìn ông ta một cách bình tĩnh: “Vì sao phải dừng tay?”.
“Tôi chỉ… làm mù hai mắt của Tô Nhu, mà cậu… định giết tất cả mọi người nhà Nam Cung chúng tôi sao? Vì sao cậu lại ác độc như vậy? Vì sao?”, Nam Cung Phi Dương hét lên.
Nhưng ông ta vừa dứt lời, vẻ dữ tợn trên mặt Lâm Chính càng đậm thêm.
Thật sự chỉ là vì Tô Nhu sao?
Không!
Tuyệt đối không chỉ có vậy!
Là nỗi đau trong lòng Lâm Chính lại bị khơi lên lần nữa!
Là nỗi đau khi mẹ anh chết thảm mà anh lại không làm gì được bị Nam Cung Phi Dương đốt cháy lần nữa!
Nếu mình có đủ năng lực, vì sao không bảo vệ được mẹ?
Nếu mình có đủ năng lực, sao lại trơ mắt nhìn người đàn ông đó làm ra chuyện như vậy?
Mình dốc hết tất cả, không từ thủ đoạn học y… chẳng phải là vì không muốn chuyện như vậy xảy ra hay sao?
Nhưng bây giờ… vẫn có người làm ra chuyện như vậy.
Nghĩ đến đó, nội tâm của Lâm Chính lại bị lấp đầy bởi thù hận!
Anh không những hận thế gia Nam Cung, mà còn hận bản thân mình, hận đám người đó!
“Ông không nên… động vào người bên cạnh tôi!”.
Lâm Chính quát khẽ, sau đó đột nhiên dùng sức.
Rắc!
Tiếng động giòn giã vang lên.
Nam Cung Tùng còn đang giãy giụa điên cuồng lập tức không còn động tĩnh, tứ chi buông thõng, không còn hơi thở…
Nam Cung Phi Dương trợn mắt nhìn cảnh tượng này, trên mặt không còn chút sắc máu…