Chương 1620
Mọi người ngạc nhiên. Bởi vì Lâm Chính là khách của đảo nên đám đệ tử không dám ngăn lại.
“Cậu Lâm, đây là chuyện của đảo chúng tôi. Huống hồ người phụ nữ này còn hãm hại cậu, cậu hà tất phải thương cô ta?”, Huyết Nham do dự, sau đó lên tiếng.
Thế nhưng Lâm Chính chẳng buồn quan tâm, anh chỉ đẩy Đào sư tỷ ra, đỡ Diên Nữ dậy rồi dùng khăn giấy lau bụi bẩn trên người cô gái.
Đào sư tỷ sững sờ. Những người xung quanh cũng trố tròn mắt. Bao gồm cả Diên Nữ cũng nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Cô ta thật không ngờ vào lúc này anh lại đứng ra giúp mình…còn cô ta lại hãm hại anh.
“Anh đang…thấy tội nghiệp tôi đấy à?”, Diên Nữ hỏi bằng giọng khàn khàn.
“Không phải”, Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy tại sao anh lại giúp tôi”, Diên Nữ hỏi và rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn bật cười: “Tôi còn tưởng anh khác đám đông, giờ xem ra anh cũng giống Trường Phong mà thôi, muốn chơi tôi đúng không!”
“Cô hiểu lầm rồi, cũng phải phải như vậy”, Lâm Chính lại lắc đầu.
Diên Nữ giật mình: “Vậy anh làm gì thế này?”
Lâm Chính không hề trả lời, chỉ đứng dậy, đi về phía đảo chủ và nói: “Đảo chủ, để tôi đưa Diên Nữ đi”.
Dứt lời, đám đông bàng hoàng. Diên Nữ cũng trố tròn mắt. Lâm Chính, muốn cứu cô ta sao…
“Sao thế, cậu Lâm, cậu thích kẻ phản đồ này à?”, đảo chủ không ngồi yên được nữa bèn bước xuống nhìn anh.
“Cứ coi như vậy đi”.
Đảo chủ cảm thấy ngạc nhiên. Nhưng lúc này có một bóng hình bước tới.
“Anh là người chữa khỏi bệnh cho bác gái đúng không?”
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn quay đầu lại. Là Huyết Trường Phong.
“Là tôi!”
“Anh cũng thích cô gái này à?”, Huyết Trường Phong hỏi bằng vẻ vô cảm.
Lâm Chính thở dài, lắc đầu: “Thực ra tôi không có qua nhiều hứng thú với cô ấy”.
“Ồ, vậy tại sao anh lại muốn đưa cô ấy đi?”, Huyết Trường Phong hỏi.
“Bởi vì, cô ấy là em nuôi của tôi, Lương Huyền Mi”, Lâm Chính nói.
“Cái gì?”
Cả hiện trường sục sôi. Tất cả đều không dám tin vào những gì mình nghe thấy. Diên Nữ nghe như sét đánh ngang tai, mãi vẫn chưa hoàn hồn. Đảo chủ thì chau mày, nhớ lại việc tối qua Lâm Chính nhờ mình tìm Lương Huyền Mi.
“Anh…anh nói cái gì? Anh là…anh nuôi của tôi sao?”, Diên Nữ lắp bắp, đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn nói: “Tôi nhớ ra rồi, mẹ từng có một người con nuôi, hình như họ Lâm…là anh sao?”
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu, thản nhiên nói: “Huyền Mi, tôi đưa cô về, mẹ rất nhớ cô đấy”.
Diên Nữ nghe thấy vậy thì trở nên đắn đo. Cô ta mím môi. Nào phải cô ta không muốn về?
Thế nhưng địa vị của cô trong nhà họ Lương thấp kém. Bố ruột lại bạc nhược, không có tiếng nói, mẹ thì bị ức hiếp. Cô ta dự định học được công phu của đảo Vong Ưu xong sẽ quay về nhà họ Lương, bảo vệ em gái và mẹ mình. Thế nhưng công phu vẫn chưa học được thì đã bị thành ra thế này…
Nhưng nếu không đi thì cô còn chỗ nào để dung thân nữa chứ? Diên Nữ không nói gì.
“Đảo chủ, cô ấy đã bị thương, không thể tham gia buổi thử luyện được đâu, mong cho phép tôi đưa cô ấy đi”, Lâm Chính nói và định kéo Diên Nữ rời đi.