Chương 1802
“Thật sao? Tốt quá rồi?”, hoàng tử vui mừng kêu lên. Đám vệ sĩ cũng cảm thấy không dám tin, họ cứ trố tròn mắt ra nhìn. Có lẽ bọn họ không ngờ, phù thủy tới từ Hoa Quốc này lại có khả năng hồi phục ý thức cho công chúa như vậy.
Anna cũng thở phào.
“Toàn bộ tế bào thần kinh của công chúa đã bị một loại độc tố chèn ép. Độc tố này sản sinh từng chút một. Lâu dần, hình thành lên một lượng cực kỳ lớn khiến hệ thần kinh bị tổn thương nghiêm trọng. Bệnh của công chúa rất giống hội chứng xơ cứng teo cơ, thậm chí còn nghiêm trọng hơn thế. Nếu như để độc tố tích tụ thêm nữa thì đứng nói tới việc đi lại mà ngay cả việc thở thôi cũng rất khó khăn và sẽ chết rất thê thảm”.
“Chệt tiệt!”, hoàng tử Birken thầm chửi rủa. Ông ta siết chặt nắm đấm, ôm công chúa vào lòng và nói: “Bảo bối, con yên tâm, bố sẽ giúp con tìm được bác sĩ tốt nhất. Bố sẽ không từ bỏ, thượng đế sẽ đứng về phía chúng ta…”
Lâm Chính nghe thấy vậy thì cảm thấy hoang mang: “Ông vẫn muốn tìm bác sĩ khác chữa trị cho công chúa sao? Tại sao không hỏi tôi?”
Birken nghe thấy vậy thì như sét đánh ngang tai. Ông ta quay qua nhìn Lâm Chính: “Cậu…có thể à?”
“Tôi nói là tôi không chữa được lúc nào chưa?”
Brừm brừm…
Mấy chiếc ô tô lái ra khỏi cổng Hiệp hội Y tế nước Mễ, lao thẳng về phía đường Pieterlen.
“Có chuyện gì vậy? Lúc đi bệnh tình của công chúa Margarita vẫn ổn định mà, sao bỗng dưng lại phát bệnh chứ?”.
Trên xe, hội trưởng Ramon sắc mặt xám xịt hỏi.
“Hội trưởng, chúng tôi cũng không biết nữa, chúng tôi đã chăm sóc công chúa trong khả năng tốt nhất, theo lý mà nói, cô ấy không thể phát bệnh được”, người của Viện Nghiên cứu ở bên cạnh bất đắc dĩ nói.
“Phải đảm bảo công chúa an toàn rời khỏi nước Mễ, nếu cô ấy xảy ra chuyện ở đây, thì sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của Hiệp hội Y tế chúng ta! Không thể để toàn thế giới cười nhạo chúng ta được!”.
“Yên tâm đi hội trưởng, tuy chúng ta không thể chữa tận gốc bệnh của công chúa, nhưng đã có thuốc ức chế việc phát bệnh của cô ấy. Tuy thuốc này có tác dụng phụ nhất định, nhưng phải dùng nó để vượt qua một tháng. Trong tháng này cô ấy sẽ không có bất cứ triệu chứng nào nữa. Chờ một tháng sau thì chắc là cô ấy đã trở về hoàng gia, lúc đó di chứng phát tác thì chúng ta cũng có thể đổ lỗi cho căn bệnh lạ của cô ấy, không liên quan gì đến chúng ta cả”.
“Tốt, tốt lắm”, Ramon hài lòng gật đầu.
“Hội trưởng, tôi cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao công chúa xảy ra chuyện không đưa thẳng đến Hiệp hội Y tế của chúng ta, mà lại đưa đến đường Pieterlen? Lẽ nào tình hình của công chúa rất nghiêm trọng, không thể di chuyển sao?”, người ở ghế lái phụ không nhịn được liền hỏi.
“Mong cô ấy mọi chuyện tốt lành, nếu không chắc chắn các phương tiện truyền thông sẽ lên bài, đến lúc đó chúng ta lại mất một khoản để bịt miệng đám phóng viên chết tiệt đó! Thật là tồi tệ…”
Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc, xe đã dừng trước cửa số nhà 111 đường Pieterlen.
“Đây là đâu?”.
Ramon nhíu mày hỏi.
“Hội trưởng, tôi nhớ ra rồi, nơi này trước đây là một tiệm bánh ngọt, tuần trước bởi vì xảy ra hỏa hoạn nên đã chuyển đi, cũng may không có thương vong. Báo chí cũng đưa tin, nhưng không có gì to tát”.
“Tại sao hoàng tử Birken lại đến đây nhỉ?”.
“Không rõ nữa”.
“Chúng ta vào xem sao”.
Hội trưởng Ramon khàn giọng nói, rồi cất bước vào trong.