Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1803



Chương 1803

Vừa vào đến nơi, bọn họ đã kinh ngạc phát hiện ra Anna đang ở bên trong.

Ngoài ra còn có một người đàn ông trẻ tuổi đang chữa bệnh cho công chúa Margarita.

Anh vén tay áo của công chúa Margarita lên, cắm từng chiếc châm bạc sáng loáng vào cánh tay cô bé, hoàng tử Birken và các tùy tùng của ông ta thì đứng xem ở bên cạnh.

Cảnh tượng kỳ quái này khiến đám người của Hiệp hội Y tế đều đứng sững như trời trồng.

“Ramon?”.

Anna đang khử trùng châm bạc lập tức chú ý tới những người mới đến, lập tức kêu lên thất thanh, ánh mắt đầy oán hận.

Ramon không thèm đếm xỉa đến Anna, mà đi về phía hoàng tử Birken.

“Hoàng tử, chuyện này là sao vậy? Sao ông lại tìm một bác sĩ Đông y đến chữa bệnh cho công chúa Margarita?”.

“Việc này…”

Hoàng tử Birken sửng sốt, cũng không biết nên trả lời thế nào.

“Thầy Lâm đã có cách chữa trị cho công chúa, nếu Hiệp hội Y tế các anh không chữa được, thì tại sao không thể để thầy tôi chữa thử chứ?”, Anna không phục, đáp trả Ramon.

“Cô Anna, cô là nỗi sỉ nhục của Hiệp hội Y tế chúng tôi, tôi không muốn nói chuyện với cô nữa”, Ramon lắc đầu nói.

“Nếu đã không muốn nói chuyện với tôi thì mời anh rời khỏi đây”, Anna hừ một tiếng.

“Sao nào? Đây là nhà cô chắc?”.

“Đây là Sở Nghiên cứu Đông y do thầy tôi mở, thầy ấy sẽ thành lập Hiệp hội Đông y ở nước Mễ!”, Anna nói rất nghiêm túc.

Cô ta dứt lời, không ít người của Hiệp hội Y tế liền không nhịn được mà lên tiếng.

“Đông y? Đó chẳng phải là vu thuật của Hoa Quốc sao?”.

Có người thích thú nói.

“Cô Anna, cô nói vậy là có ý gì? Cô định bỏ y học chính thống để học vu y thuật của Hoa Quốc sao? Nếu đúng là như vậy thì thật đáng tiếc, cô vốn dĩ có chút thiên phú, kết quả lại đi theo tà đạo, không biết bố mẹ cô biết chuyện sẽ đau lòng đến mức nào”, Ramon thở dài.

“Khốn kiếp!”, Anna tức điên lên.

Nhưng Lâm Chính lại lên tiếng.

“Anna, đừng để người khác làm ảnh hưởng, tập trung chú ý một chút, nếu không sẽ là vô trách nhiệm với bệnh nhân”.

“Vâng thầy”, Anna lập tức gật đầu, tiếp tục khử trùng châm bạc.

“Tôi đang khám cho bệnh nhân, mong những người không phận sự đừng làm phiền tôi, nếu không tôi có quyền mời các anh rời khỏi đây”, Lâm Chính đưa mắt nhìn Ramon, nói.

Ramon nhíu mày.

“Hội trưởng Ramon, có thể chờ một lát không? Chờ bác sĩ này chữa xong cho con gái tôi, tôi sẽ giải thích với cậu”, hoàng tử Birken lên tiếng.

“Hoàng tử Birken, tôi có thể coi hành động này của ông là không tin tưởng Hiệp hội Y tế chúng tôi không?”, Ramon trầm giọng hỏi.

“Tôi không có ý này”.