Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1811



Chương 1811

Đám phóng viên xung quanh dường như ngửi thấy mùi tin hot, lại càng chen lấn hơn.

Ngày càng nhiều người ùa tới.

Hiện trường có chút hỗn loạn.

“Mọi người yên lặng nào! Yên lặng nào!”.

Đúng lúc này, Ramon lại giơ tay lên, lớn tiếng nói.

Tất cả mọi người đều ngoảnh sang nhìn anh ta.

Chỉ thấy Ramon mỉm cười nói: “Các vị, về chuyện của cô Anna, tôi nghĩ phải nói rõ cho mọi người biết, để tránh mọi người hiểu lầm chúng tôi, đồng thời cũng tránh một số người tạt nước bẩn vào Hiệp hội Y tế”.

“Anh đang nói tôi sao?”, Anna sửng sốt, sau đó nổi giận đùng đùng: “Tôi nói cho anh biết, tôi không bịa chuyện, anh lấy cắp thành quả nghiên cứu bao nhiêu năm của tôi, còn đuổi tôi khỏi Sở Nghiên cứu. Ramon, anh là đồ khốn nạn, là ma quỷ do Satan phái tới! Không, ma quỷ cũng không hèn hạ bỉ ổi như anh!”.

Anna không nhịn nổi nữa, chửi bới ầm ĩ.

Đám phóng viên nghe thấy thế thì lập tức hưng phấn, giơ máy ảnh lên chụp lia lịa.

Còn người dân vây xem xung quanh cũng lấy điện thoại ra, chĩa về phía Anna để quay chụp.

Chắc chắn chẳng mấy chốc, chuyện này sẽ lan truyền trên mạng.

Ramon bình thản nhìn Anna, không hề hoảng hốt.

Bởi vì anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó với mọi chuyện.

“Cô Anna, cô không có tư cách nói hươu nói vượn, khua tay múa chân trước mặt tôi đâu. Hôm nay có nhiều người ở đây như vậy, tôi muốn hỏi cô mấy câu hỏi, cô có thể trả lời đúng sự thực không?”, Ramon mỉm cười nói.

Anna nghe thấy thế thì nhíu mày, cảm giác không đúng lắm, cũng không nói năng gì.

Nhưng Ramon vẫn tự ý đưa ra câu hỏi.

“Cô Anna, cô có thể nói cho tôi biết, có phải dạo này cô đang học Đông y không?”.

Hơi thở của Anna như nghẹn lại, há miệng ra nhưng không biết nên trả lời thế nào.

“Cô không nói gì, tôi nghĩ chắc hẳn là ngầm thừa nhận, vậy tôi lại hỏi cô, có phải cô có một người thầy Đông y trẻ tuổi không?”, Ramon lại hỏi.

“Việc… việc này…”

“Cô Anna, có phải bây giờ cô định từ bỏ tất cả những y thuật được học, để học vu y vô căn cứ của Hoa Quốc không?”.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy cả. Tôi nghĩ Đông y của Hoa Quốc cũng là một loại của y học, nó không phải là vu y. Hơn nữa, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ những y thuật mình được học, tôi chỉ muốn kết hợp với Đông y của Hoa Quốc để nghiên cứu ra thuốc chống ung thư”, Anna kích động nói.

Nhưng cô ta vừa dứt lời, xung quanh lập tức trở nên xôn xao.

“Cô Anna đang học Đông y thật kìa…”

“Trời ạ, sao cô ta có thể tin vào thứ đó chứ?”.

“Cô Anna còn quá trẻ, quá ngây thơ, bị lừa cũng là chuyện bình thường”.

“Nếu đúng như vậy, chẳng lẽ những lời hội trưởng Ramon nói trước đó là thật? Cô Anna thực sự có ý đồ lấy cắp tài liệu nghiên cứu của Hiệp hội sao?”.

Bọn họ châu đầu ghé tai, thì thầm bàn tán, những lời vụn vặt như thủy triều không ngừng chui vào tai Anna. Cô ta cuống đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, gần như muốn phát điên lên.