Chương 1839
Hơi thở của công chúa dần ổn định hơn, thế rồi dần dần những người khác cũng không có động tĩnh gì nữa.
Hình như….chưa tỉnh lại.
Những người xung quanh kinh ngạc.
Ramon lại vui mừng ra mặt, hô lớn: “Không có tác dụng, không có tác dụng! Ha ha ha, người Hoa Quốc, mấy thứ y thuật rác rưởi của các người không hề có tác dụng với công chúa Margarita, ha ha ha…”
Bên trong căn phòng vang lên tiếng cười lớn của Ramon.
Những người xung quanh cũng không ngừng lắc đầu.
Hoàng tử như bị đả kích.
Trên mạng cũng như vỡ trận.
“Thật sự là không chữa được sao?”
“Sao có thể?”
“Tôi đã nhìn ra y thuật của Hoa Quốc từ lâu đã chẳng ra sao rồi mà”.
“Thật là đáng thương!”
“Lần này nền y thuật trung y của Hoa Quốc thật sự đã bị chà đạp!”
“Xong rồi, xong thật rồi!”
“Đồ đần này, đang yên lành, tự dưng phát trực tiếp làm gì?”
“Hắn muốn trở thành trò cười ở thế kỉ này đấy”.
“Ha ha ha, Hoa Quốc không ổn rồi!”
Vô số người buông lời mắng chửi, châm biếm, chế nhạo, người ở các nước khác nhau lại có thái độ khác nhau, còn phía Hoa Quốc thì đã bắt đầu mắng chửi Lâm Chính, thậm chí còn có người còn lên giọng muốn tới cổng công ty của Lâm Chính chặn đường đánh người.
Học viện Huyền Y Phái chìm vào im ắng.
Vô số danh y trong nước là giáo sư cũng đều im lặng.
Ramon quay đầu sang nhìn Lâm Chính, mỉm cười, nói: “Cậu Lâm, có phải chúng ta nên nói chuyện về làm thủ tục bàn giao quyền lợi của tập đoàn Hoa Dương như thế nào không nhỉ?”
“E rằng không cần đâu”, Lâm Chính lắc đầu.
“Vì sao? Cậu muốn trốn nợ sao?”, Ramon cau mày.
“Tôi không định trốn nợ, mà ngược lại, tôi hi vọng anh đừng trốn nợ!”, Lâm Chính điềm tĩnh nói, sau đó chỉ về phía công chúa Margarita đang nằm trên giường.
Ramon giật mình, vội đưa mắt nhìn theo và mới phát hiện ra lúc này công chúa Margarita đang từ từ mở mắt…
Tất cả người trong phòng đều thẫn thờ.
Ai nấy nhìn chông chúa điện hạ mà ngừng thở ngay phút giây này.
Cảnh tượng kì tích này đã khiến mọi người phải kinh ngạc. Chỉ thấy công chúa mơ hồ nhìn tứ phía, có lẽ cô vẫn chưa biết đây là đâu, những người xung quanh này là ai, đôi mắt to tròn mang đầy ngờ vực, một lúc sau cô mới chú ý tới hoàng tử Birken và vội gọi hỏi: “Bố ơi…”
Hoàng tử Birken nghe tiếng gọi như thể tiếp xúc phải điện và lập tức phản xạ lại, ông ta vội tiến lên phía trước ôm chầm lấy công chúa Margarita.
“Con gái yêu của bố, con không sao rồi, tốt quá, tốt quá rồi!”
Nói rồi, đôi mắt hoàng tử Birken đỏ lên, nước mắt rơi lã chã.