Chương 1840
Những người xung quanh chìm vào im lặng, không ai phát ra bất cứ âm thanh nào.
Còn những lời bàn tán trên mạng lúc này cũng yên ắng hơn bao giờ hết. Có lẽ rất nhiều người vẫn chưa thể định thần lại được.
Mãi cho tới khi nhiều người gõ từng dấu chấm hỏi lên thì cả cõi mạng im ắng kia mới lại bùng nổ.
“Tình thế xoay chuyển rồi sao?”
“Công chúa Margarita tỉnh lại rồi sao?”
“Trời ơi, rốt cục mình đang xem buổi phát trực tiếp gì vậy?”
“Đây là ma thuật sao?”
“Khí sắc của cô ấy trông còn tốt hơn cả mình nữa”.
“Trung y của Hoa Quốc, thật không thể ngờ!”
“Còn có gì mà người Hoa Quốc không làm được không?”
“Đây là y thuật thật sao?”
…
Tất cả mọi người xem buổi phát trực tiếp này đều sục sôi, không biết bao nhiêu kênh phát trực tiếp của người Hoa Quốc lúc này nổi lên hàng số “66666” kín màn hình.
Các diễn đàn bên ngoài lại càng sục sôi.
Trong hai mươi phút, công chúa Margarita quả thực đã được chữa khỏi!
Giây phút này, tất cả mọi người đều thầm công nhận về trung y.
Tất cả đều hiểu ra rằng trung y của Hoa Quốc không phải là tà y mà là thứ hữu dụng thực thụ.
Chí ít thì nó có thể chứng minh rằng người bị bệnh nhưng hiệp hội y học, nơi đại diện cho sức mạnh y học của nước Mễ lại không thể nào chữa trị được.
Niềm vinh hạnh này đủ để ghi chép vào sử sách.
Vô số người Hoa đang hoan hô trước hình, không biết bao nhiêu người tuôn trào nước mắt và không biết bao nhiêu người lại một lần nữa công nhận trung y.
Còn cánh vệ binh của vương thất bên trong và bên ngoài căn phòng đều kích động đến mức hưởng ứng nhiệt tình.
Anna che miệng cảm kích đến mức những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cô biết, sự lựa chọn của cô không hề sai!
Cô không nhìn nhầm người!
Trung y không phải là thứ y học tà ma gì!
Ramon đứng chôn chân tại chỗ, ngỡ ngàng nhìn cảnh hoàng tử Biken ôm chầm lấy con gái của mình mà đầu óc trống rỗng.
“Đây rõ ràng là loại y học lạ thường!”, người của hiệp hội y học cũng không nhịn nổi mà ca ngợi.
Mọi người đều định thần lại nhìn sang một người trong hiệp hội y học đang chủ động giơ tay vỗ tay.
Những người còn lại lần lượt bỏ những thứ trong tay mình xuống rồi lần lượt vỗ tay.
Bộp, bộp, bộp…
Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.
Lâm Chính mỉm cười tỏ ý nói mọi người yên lặng, sau đó nhìn về phía Ramon vẫn đang còn thẫn thờ tại chỗ: “Hội trưởng Ramon, tôi tin rằng anh sẽ không quên món nợ đâu nhỉ?”