Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 21



Lâm Chính sửng sốt, sau đó thì thấy buồn cười.

Cô gái này.

Cô thật sự quá có nguyên tắc.

Mạnh mẽ… Cũng đáng yêu đấy chứ.

Nhưng đàn em của chú Thiên không phải loại người lòng dạ mềm yếu, hai người đi về phía Lâm Chính, Mã Phong bên kia cũng chạy đến chỗ Tô Nhu.

“Nhu Nhi, em qua đây, em đừng xen vào chuyện này”.

“Cút”, Tô Nhu quát to với Mã Phong.

Tô Cối và Tô Cương bên cạnh không nói một lời.

Bọn họ hoàn toàn không quan tâm Lâm Chính sẽ ra sao, còn cậu Mã và Tô Nhu, bọn họ chỉ mong hai người sẽ có kết quả nhanh hơn thôi.

Tình cảnh vô cùng tuyệt vọng.

Tô Nhu hoàn toàn không thể ngăn cản hai vệ sĩ này và Mã Phong.

Mãi đến lúc này, Lâm Chính mới cất tiếng.

“Đợi đã”.

“Cậu đồng ý à?”

Từ Thiên đẩy mắt kính trên mũi hỏi.

“Không đồng ý, nhưng tôi muốn nói một câu”.

“Nói cái gì?”, Từ Thiên cau mày.

“Để Tô Cối và Tô Cương cút về nhà họ Tô, sau đó bảo Mã Phong xin lỗi tôi và vợ tôi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Nghe thấy câu này, mọi người đều sửng sốt.

“Lâm Chính, cậu điên rồi à?”

“Cậu đang nằm mơ giữa ban ngày hả?”



Cậu Mã và Tô Cương giễu cợt.

Từ Thiên hơi mất hứng, ông ta cảm thấy nói chuyện với người như Lâm Chính thật sự lãng phí thời gian, chút kiên nhẫn cuối cùng của ông ta cũng sắp hết rồi.

“Ông không muốn?”, Lâm Chính hỏi.

“Vì sao?”, Từ Thiên chỉ trả lời hai chữ.

“Vì ông sắp chết rồi”, Lâm Chính nói.

Từ Thiên không muốn nói nhảm nữa, dứt khoát nhắm mắt lại.

Hai vệ sĩ đã đi tới, lướt qua Tô Nhu, người trái kẻ phải muốn lôi Lâm Chính đi.

Tô Nhu tái mặt, muốn Tô Cương giúp đỡ, nhưng Tô Cương không nhúc nhích, Tô Cối thì thờ ơ.

Tô Nhu lo lắng đến mức muốn rơi nước mắt.

Nhưng vào lúc này…

“A…”

Từ Thiên ngồi bên kia đột nhiên run rẩy, sau đó ngã xuống từ trên sofa, nằm đưới đất liên tục co giật, trên mặt ướt đẫm mồ hôi lạnh, khuôn mặt vốn dĩ còn hồng hào chợt trở nên trắng xám như tờ giấy.

“Bố!”

Từ Phấn giật mình.

“Chú Thiên!”

“Chú Thiên, chú sao thế?”

Hai vệ sĩ cũng chạy đến.

Tô Cối vội đi tới kiểm tra, nhưng cũng không tìm ra nguyên nhân.

Từ Thiên ngã quá đột ngột, ông ta vẫn còn tỉnh táo nhưng người lại điên cuồng run rẩy, không đứng dậy nổi nữa, giống như nổi điên vậy.

Cậu Mã ngơ ngác nhìn Từ Thiên đột nhiên phát bệnh, lại nhìn sang Lâm Chính, run rẩy hỏi: “Lâm Chính! Có phải cậu làm không? Cậu làm gì rồi? Cậu làm gì chú Thiên rồi?”

Nghe thấy câu này, Tô Cương và Tô Cối líu lưỡi không nói nên lời.



Bọn họ líu lưỡi không phải vì thực sự tin lời của cậu Mã.

Theo bọn họ thấy chắc chắn là Từ Thiên phát bệnh gì đó khó nói, chứ tên vô dụng Lâm Chính có thể làm gì?

Nhưng cậu Mã không phân biệt phải trái đổ lỗi cho Lâm Chính là muốn hại chết Lâm Chính!

Hại cụ Từ, lại hại Từ Thiên.

Nhà họ Từ không lăng trì Lâm Chính mới sợ.

“Tôi lấy mạng cậu!”

Quả nhiên, Từ Phấn nổi giận, hai mắt hắn đỏ lên, mất di lý trí, xông lên muốn đánh Lâm Chính.

Tô Nhu hét lên một tiếng, không có cách nào ngăn cản.

Tình cảnh này đã hoàn toàn mất khống chế!

Biệt thự trở nên vô cùng ầm ĩ.

Nhưng vào lúc này!

Két!

Cửa phòng mở ra, Tần Bách Tùng thò đầu trừng mấy người trong phòng khách, cau mày quát: “Xảy ra chuyện gì mà ầm ĩ thế…”

Từ Phấn khựng lại, mấy vệ sĩ cũng cứng đờ người.

Tần Bách Tùng như chú ý tới cái gì, nét mặt thay đổi, vô cùng vui vẻ:

“Thầy Lâm? Sao thầy lại ở đây?”

Thầy Lâm?

Trong lòng Từ Phấn khẽ run, nhìn sang theo ánh mắt của Tần Bách Tùng, chỉ vào Lâm Chính, vẻ mặt ngơ ngác: “Cụ Tần, ông quen người này sao?”

“Đương nhiên là quen”, Tần Bách Tùng hưng phấn nói: “Đây là thần y có thể chữa khỏi bệnh của Từ Diệu Niên mà tôi nói đấy! Các cậu mời thầy ấy đến khi nào vậy?”

Nghe thấy câu này, người nhà họ Từ giật mình.

Cậu Mã như bị sét đánh, đứng sững sờ ngay tại chỗ.