Nhưng cụ ta nhanh chóng chú ý đến Từ Thiên ở dưới đất, vội chạy đến kiểm tra.
“Cụ Tần, bố tôi sao vậy?”, Từ Phấn lấy lại tinh thần hỏi.
Tần Bách Tùng vừa ấn huyệt nhân trung vừa lật mí mắt, sau đó lạnh lùng trừng mấy người Từ Phấn bên cạnh.
“Có phải các người làm khó thầy Lâm không?”
“Việc này…”, Từ Phấn ấp úng.
Tần Bách Tùng hừ khẽ một tiếng đứng dậy, hơi cúi người với Lâm Chính: “Thầy Lâm, mấy người này không biết điều, mong thầy giơ cao đánh khẽ”.
Hóa ra thật sự là Lâm Chính gây ra?
“Ông quen mấy người họ à?”, Lâm Chính hỏi.
“Lần đầu tiên gặp”.
“Vậy sao ông lại ở đây? Tôi nhớ sau khi ông về hưu thì không tùy tiện chữa bệnh cho người khác nữa mà”.
“Bố của Mã Phong là Mã Hải từng giúp tôi, tôi mang ơn ông ta, lần này là Mã Hải gọi điện thoại cho tôi nên tôi mới đến”.
“Thì ra là thế, vậy nể mặt ông, tôi sẽ bỏ qua chuyện này!”, Lâm Chính đưa tay ra.
Tần Bách Tùng kịp phản ứng, vội vàng tìm kiếm trên người, sau đó lấy ra một cây ngân châm mềm mại từ trong túi, cung kính đưa tới.
Lâm Chính nhận lấy, đâm nhẹ một cái lên trán của Từ Thiên đang nằm dưới đất.
Từ Thiên đang liên tục co giật lập tức dừng lại.
Ông ta há to miệng thở ra một hơi khí đục, sau đó không ngừng ho khan, nôn nước vừa uống vào ra, sau đó ho khan thêm mấy tiếng nữa mới hết, sắc mặt cũng dần hồng hào trở lại.
“Hả?”
Cậu Mã, Tô Cương và Tô Cối đều trợn tròn mắt.
Tô Nhu hơi há miệng, ngơ ngác nhìn cảnh tượng thần kỳ này.
Lâm Chính rút ngân châm ra, đưa cho Tần Bách Tùng.
Tần Bách Tùng khom người nhận lấy bằng hai tay.
“Bố, bố không sao chứ?”, Từ Phấn đỡ Từ Thiên dậy, lo lắng hỏi.
“Bố không sao… Cụ Tần, chẳng lẽ... chẳng lẽ tôi có bệnh gì sao?”, Từ Thiên hoảng sợ.
Khi nãy ông ta vẫn còn chút ý thức, nhưng cảm giác đau đớn và điên cuồng đột nhiên kéo đến khiến ông ta không thể khống chế được.
Ông ta nhớ mình vẫn luôn rất khỏe, hàng năm kiểm tra sức khỏe hai lần, có bệnh gì đã khám ra từ lâu, nhưng chuyện hôm nay là thế nào?
Nhưng cụ Tần lại nhỏ giọng quát khẽ: “Ông không có bệnh, đừng hỏi nhiều”.
Từ Thiên run rẩy.
“Cụ Tần, sắp đến giờ cơm rồi, tôi phải về ăn cơm, tôi đói không sao nhưng không thể để vợ tôi đói được, đi trước đây”.
Lúc này, Lâm Chính lấy điện thoại ra nhìn giờ, xoay người muốn đi.
“Cậu không được đi!”
Từ Phấn cuống quýt muốn ngăn cản Lâm Chính.
“Câm miệng!”
Cụ Tần vội trừng hắn.
Thấy vẻ mặt của cụ Tần, Từ Thiên lập tức nhận ra có chuyện gì đó.
“Cút về phòng sách!”, Từ Thiên quay đầu sang lạnh lùng ra lệnh.
Từ Phấn hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn cúi đầu rời đi.
“Vậy tôi có thể đi chưa?”, Lâm Chính hỏi.
“Thầy Lâm, tình hình của bố Từ Thiên là Từ Diệu Niên lúc này khá nghiêm trọng, nếu thật sự không chữa trị kịp thời e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, thầy xem…”, Tần Bách Tùng gượng cười nói.
“Không liên quan gì đến tôi”.
Lâm Chính nắm lấy tay Tô Nhu đang ngơ ngác, đi ra ngoài.
Tô Cương Tô Cối tỏ vẻ khó hiểu, nhìn Lâm Chính và Tô Nhu rời đi.
“Bố, mấy người họ cứ đi như thế sao?”, Tô Cương hỏi.
Tô Cối cũng không biết nên nói gì cho phải, quay đầu nhìn Từ Thiên: “Sếp Từ, việc này…”
“Lâm Chính kia là cháu rể của ông sao?”, Từ Thiên nghiêm túc hỏi.
“Đúng thế”.
“Ồ… Vậy các ông về trước đi”.
“Về?”
Cứ thế để mấy người họ đi à? Mặc kệ chuyện của cụ Từ sao?
Tô Cối còn muốn hỏi thêm, nhưng không biết nên nói thế nào, bèn chào Từ Thiên một cái rồi vội vã rời đi.
Bố con Tô Cối vừa đi, vẻ mặt bình tĩnh của Từ Thiên biến mất, thay vào đó là sự khó hiểu.
“Cụ Tần, Lâm Chính kia là ai? Bệnh của tôi khi nãy là sao thế?”
Ông ta tin Tần Bách Tùng biết rõ mọi chuyện.
Tần Bách Tùng thở dài: “Khi nãy cậu trúng độc”.
“Trúng độc?”, Từ Thiên đổ mồ hôi lạnh: “Cụ Tần, ông đang nói đùa gì vậy, đang yên đang lành sao tôi có thể trúng độc được? Có người muốn hại tôi sao?”
“Không ai muốn hại cậu cả, cũng không thể giết chết cậu, nhưng sẽ khiến cậu đau đến mức không muốn sống, cho cậu một bài học”.
“Chuyện này... là ai làm thế?”
“Chàng trai trẻ ngồi đối diện cậu!”
Từ Thiên bối rối.
“Sao cậu ta có thể làm được?”
“Đã không quan trọng nữa rồi”, cụ Tần không muốn giải thích: “Nói chung cậu đừng truy cứu chuyện này nữa, hiểu không?”
Từ Thiên gật đầu, sau đó hỏi: “Lâm Chính này... rốt cuộc là ai?”
“Thần y! Thần y chân chính!”, Tần Bách Tùng tỏ vẻ sùng bái, nhớ lại chuyện lúc trước.
“Thời gian tôi và thầy Lâm quen nhau cũng không lâu, là chuyện mấy năm về trước. Khi đó tôi được một nhân vật lớn nào đó mời đến Yên Kinh chữa bệnh, chứng bệnh của nhân vật lớn kia rất kỳ lạ, trước tôi ông ấy đã mời bảy thầy thuốc nổi tiếng của Hoa Quốc, ngay cả chuyên gia nổi tiếng của nước ngoài cũng từng mời, nhưng đều vô dụng, tôi cũng bó tay, nhưng vào lúc tôi không biết làm sao thì tôi tình cờ gặp được thầy Lâm”.
“Lúc đó ở trên xe buýt có một cô gái đột nhiên phát bệnh, tình huống nghìn cân treo sợi tóc, là một bác sĩ, đương nhiên tôi muốn cứu cô ấy, nhưng còn chưa kịp thì thầy Lâm đã ra tay, thầy ấy chỉ tiện tay ấn hai cái lên người cô bé đó, dùng ngân châm đâm một cái thì cô bé đó đã khỏe lại rồi!”
“Cậu có biết lúc đó cậu ấy sử dụng châm pháp gì không? Nhất tuyến thần châm đó! Đây là châm pháp của Hoa Đà được lưu truyền lại, chỉ ghi chép trên sách sử y học, bây giờ đã thất truyền rồi!”
“Sao tôi có thể bỏ lỡ cơ hội được? Bèn xin thầy Lâm truyền nhất tuyến thần châm lại cho mình, thầy Lâm cũng không keo kiệt, nhờ ‘nhất tuyến thần châm’, tôi chữa khỏi cho nhân vật lớn kia. Đối với tôi, Lâm Chính chính là thầy của tôi, nhưng sau mấy ngày học tập kia thì thầy ấy đã đi mất, không biết đi đâu, không ngờ lần này lại gặp thầy ấy ở đây, thật là có duyên!”
Tần Bách Tùng có hơi kích động, cũng rất hưng phấn, giống như nhớ lại khoảng thời gian học châm pháp với Lâm Chính trước đây vậy.
“Nếu thế, tài chữa bệnh của cậu Lâm… còn cao siêu hơn ông sao?”, Từ Thiên dè dặt hỏi.
“Đương nhiên, hơn nữa... không chỉ mỗi tài chữa bệnh…”, Tần Bách Tùng không cười nữa, nghiêm túc nói.