Chương 2294
“Ừm?”
Lâm Chính thẫn thờ.
Cô ta hạ cửa xe xuống, dí súng vào đầu Tô Nhu, nghiến răng gằn giọng: “Lâm thần y, tôi không tin cậu thật sự không quan tâm tới mạng sống của người con gái này. Nếu như cậu không quan tâm tới cô ta thì sao lại giám sát tôi? Sao có thể tới đây ngay lập tức được? Cậu chắc chắn biết được tôi hẹn gặp cô ta nên vội vàng tới, phải không?”
“Tôi nói rồi, cô tới địa bàn của tôi, tôi giám sát cô là đương nhiên”, Lâm Chính cố gắng bình tĩnh.
“Vậy thì sao cậu lại xuất hiện ở đây? Mục đích cậu xuất hiện ở đây là gì? Là để xử lý tôi sao? Nếu như vậy thì vì sao còn đợi tới khi tôi tới Nha Sơn thì mới ra ta? Lâm thần y, cậu đừng cho rằng tôi dễ bị lừa. Chẳng qua cậu chỉ bày ra bộ dạng không quan tâm để dễ lừa tôi đầu hàng. Tôi không tin cậu thật sự không quan tâm tới cô ta”, Lâm Tử Yến hạ giọng.
Đôi mắt Lâm Chính càng lạnh hơn, anh không ngờ rằng suy nghĩ của Lâm Tử Yến lại nhạy đến vậy.
Có điều lúc này anh đương nhiên sẽ không thừa nhận.
“Lâm Tử Yến, cô Tô Nhu nói tôi là đối tác hợp tác làm ăn với cô ấy, tôi đương nhiên sẽ ra mặt cứu cô ấy, thế nhưng đó phải là việc trong khả năng của tôi. Nếu cái giá quá đắt thì tôi nhất định sẽ từ bỏ. Nếu cô không tin thì tôi cũng chẳng còn cách nào”, Lâm Chính nói.
“Được, chúng ta cược một lần”, Lâm Tử Yến gằn giọng.
“Cược”, Lâm Chính thảng thốt nhưng thấy Lâm Tử Yến đã cử động ngón tay cái mở khoá an toàn của súng, ngón tay chậm rãi cử động.
Tô Nhu gần như ngừng thở, đôi mắt trợn tròn, toàn thân cứng đơ, không dám nhúc nhích.
Cô thư kí bên cạnh cô cũng sợ hãi đến mức bật khóc thành tiếng, nhưng người nhà họ Lâm ở phía khác cứ thế giáng một bạt vào mặt cô khiến cô lập tức bụm miệng, nấc lên nghẹn ngào.
Lâm Chính dừng chân lạnh lùng nhìn lâm Tử Yến nhưng lại chỉ thấy Lâm Tử Yến bày ra bộ dạng dữ dằn, nét mặt méo xệch, rít lên: “Lâm thần y, tôi cược với cậu lần này, xem xem là cậu đúng hay tôi đúng. Nếu phán đoán của tôi đúng thì cậu nhất định sẽ phải quỳ xuống xin tôi đừng giết Tô Nhu, còn nếu tôi sai…thì Lâm Tử Yến chịu trận, cùng lắm chết trong tay cậu!”
Nghe câu này, người nhà họ Lâm nhất loạt nhìn về phía Lâm Tử Yến. Tim ai nấy đập liên hồi.
Lâm Chính cũng không thể nào tin được.
Lâm Tử Yến bị điên thật rồi sao?
Đây rõ ràng là muốn chơi tới số với Lâm Chính mà.
Tô Nhu nắm chặt tay, mắt nhìn Lâm Chính nhưng không dám nói lời nào, cũng không dám thốt lên.
Lúc này, cô sẽ không đi cứu chủ tịch Lâm. Sự sống còn của bản thân chỉ dựa vào lựa chọn cuối cùng của Lâm Chính mà thôi.
Lâm Chính không nói lời nào chỉ đứng yên tại chỗ giống như đang đánh cược.
“Lâm thần y, giờ tôi cho cậu câu trả lời nhé. Hoặc là anh quỳ xuống cho tôi! Hoặc là tôi lập tức nổ súng giết cô ta! Chẳng phải cậu nói không quan tâm đ ến cô ta sao? Vậy thì cậu lại đây, ra tay đi. Với bản lĩnh của cậu thì chúng tôi tuyệt đối không thể là đối thủ của vị y võ như cậu. Cậu ra tay đi!”
Lâm Tử Yến không ngừng lên giọng khích tướng, cô ta muốn thông qua lời nói của mình để gây áp lực cho Lâm Chính, đồng thời nhìn thấu thái độ của Lâm Chính.
Thấy Lâm Chính do dự, trong lòng cô ta càng kích động hơn.
Cô ta càng lúc càng thấy rằng mình đã cược đúng. Thế nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Lâm Tử Yến, nói thực thì tôi tới đây quả thực là để cứu cô Tô Nhu”.