Chương 2295
Nghe lời này, Lâm Tử Yến vui mừng khôn tả, một niềm hi vọng trỗi dậy trong lòng cô ta.
Tô Nhu cũng trợn tròn mắt nhìn Lâm Chính với vẻ mặt không sao tin nổi.
“Ha ha ha, tôi biết mà. Lâm thần y, cậu không chơi lại được tôi đâu! Ha ha ha”.
“Đúng vậy, cô thông minh hơn so với tưởng tượng của tôi nhiều, có điều…cô gần như đã phạm phải một sai lầm”, Lâm Chính khản giọng.
“Sai lầm?”, Lâm Tử Yến thẫn thờ tỏ ra không hiểu ý.
Đúng lúc này, cô ta đột nhiên cảm thấy có gì đó bất thường, toàn thân run rẩy, tay vội đưa ra sờ vào tấm kính cửa xe.
Nhưng…không kịp nữa rồi!
Xoẹt…
Một luồng hàn quang màu bạc bay ra từ kẽ tay Lâm Chính.
“A!!”
Lâm Tử Yến phẫn nộ rít lên, cô ta lập tức cho tay vào vị trí cò súng, thế nhưng lại muộn mất một chút.
Roạt!
Cây châm bạc còn chưa c ắm vào cổ cô ta thì ngón tay cô ta đã không còn chút sức lực nào, toàn thân cứng đơ.
Tiếp sau đó là đến tất cả người nhà họ Lâm. Chỉ trong tích tắc, tất cả người nhà họ Lâm có mặt ở hiện trường đều bị Lâm Chính khống chế.
Nhìn cảnh tượng này, Tô Nhu có thể gọi là toát mồ hôi lạnh.
Cô còn có thể cảm nhận được khẩu súng bạc được thiết kế tinh xảo trên đầu mình, toàn thân run rẩy.
Cô thật khâm phục bản thân về sự bình tĩnh trong tình huống này.
Nhưng hiện giờ không còn quan trọng nữa, mọi thứ đều đã kết thúc.
Cô rất muốn khóc, tròng mắt đỏ hoe, nước mắt cứ thế trào ra.
Lúc này, sự sợ hãi trong lòng mới dâng trào mạnh mẽ.
Lâm Chính nhanh chóng sải bước qua, anh đẩy đám người nhà họ Lâm bị châm bạc đâm vào đang chặn trước xe, mở cửa xe, cô thư kí lập tức nhảy xuống gào khóc chạy về phía xa.
Tô Nhu cũng xuống xe, đôi chân mềm nhũn.
“Không sao chứ?”, Lâm Chính hỏi.
Tô Nhu nhìn anh, đột nhiên giang tay ôm chầm lấy Lâm Chính, tiếng khóc nghẹn ngào vang lên.
Lâm Chính bất ngờ nhìn Tô Nhu với khuôn mặt không sao tin nổi. Anh mấp máy miệng không nói ra lời, cuối cùng cũng ôm Tô Nhu và lặng lẽ đứng vậy.
Lúc này, Tô Nhu đã hoàn toàn thể hiện ra mặt yếu đuối nhất trong tâm hồn. Cô không thể nào giả vờ tiếp được nữa, cũng không thể nào giả vờ mạnh mẽ hơn được nữa…
Lâm Chính im lặng nhìn cô, im lặng cảm nhận.
Trong phút chốc, anh như nghe được từng nhịp đập trái tim của Tô Nhu.
Bầu không khí có phần dịu lại…
Một lúc sau, Tô Nhu gần như mới hồi phục lại, cô đẩy Lâm Chính ra, vội vàng lau đi nước mắt.
“Xin lỗi chủ tịch Lâm, tôi thất lễ rồi”, Tô Nhu quay mặt đi, trên gò má còn ửng đỏ.
“Không sao, ở hoàn cảnh đó, đổi lại là cô gái nào cũng đều sợ hãi, em đã thể hiện rất kiên cường rồi”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Cảm ơn anh”, Tô Nhu cúi đầu đáp lời.
“Tô Nhu, cô về xe ngồi một lát, tôi xử lý những người này”, Lâm Chính nói.
“Vâng”.
Tô Nhu gật đầu lên chiếc xe của tiểu đội Ám Ưng cùng cô thư kí nữ vẫn đang gào khóc.
Những người trong tiểu đội Ám Ưng này lần lượt dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lâm thần y.
Mặc dù vừa rồi không ai nhìn rõ tay còn lại của Lâm thần y nhưng thủ đoạn có thể cứu được Tô Nhu và cô thư kí kia chỉ trong giây lát như vậy thì thực sự đã vượt qua tầm hiểu biết của rất nhiều người.
Đây căn bản không phải là thủ đoạn mà nhân loại có thể hiểu được.
Lúc này, lại có thêm vài chiếc xe đi tới, là người của Cung Hỉ Vân.
Một vài người thân hình cường tráng xông lên chế ngự toàn bộ người ở đây.
“Chủ tịch Lâm, thành thực xin lỗi, chúng tôi tới muộn rồi”, Cung Hỉ Vân nói với giọng tội lỗi.
“Không sao, đã giải quyết được rồi”.
Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó nhổ cây châm bạc đang cắm trên người phía Lâm Tử Yến.