Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2359



Chương 2359

Mã Hải bất đắc dĩ, thầm liếc mắt nhìn người kia, rồi xoay người rời đi.

Chẳng mấy chốc, thư ký mới bưng chén trà vào để bên cạnh người kia.

Anh ta liếc nhìn vóc dáng bốc lửa của cô thư ký, huýt một tiếng sáo rồi cười nói: “Không hổ là Chủ tịch Lâm, cô thư ký này xinh thật đấy, hi hi… Xem ra Chủ tịch Lâm cũng là người đồng đạo”.

“Người đồng đạo là sao?”.

Lâm Chính đang xem tài liệu hơi ngước lên.

“À, không có gì, không có gì, chỉ là khen Chủ tịch Lâm có mắt nhìn thôi”, người kia dựng ngón tay cái lên nói.

“Được rồi, đừng nhiều lời nữa, anh chính là Hà Mã Vinh hả? Mỏ đá tím chính là anh ủy thác cho Đinh Mạo bán đúng không?”.

Lâm Chính ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm người đàn ông kia, lên tiếng hỏi.

Hà Mã Vinh thấy Lâm Chính lên tiếng, lập tức xốc lại tinh thần, vội vàng ngồi thẳng người dậy, gật đầu lia lịa.

“Không tệ! Không tệ! Chủ tịch Lâm, tôi chính là Hà Mã Vinh, mỏ đá tím là của tôi. Ấy, Chủ tịch Lâm, tôi nghe nói mỏ đó bán được mấy trăm tỷ tệ đúng không?”, Hà Mã Vinh xoa bàn tay, hào hứng hỏi.

“Đúng vậy, bán được 700 tỷ lẻ 100 triệu tệ, trừ hoa hồng cho hội đấu giá Long Đằng và các chi phí lặt vặt, thì anh nhận được ít nhất hơn 500 tỷ tệ”, Lâm Chính nói.

“Thật sao? Ha ha, phát tài rồi, phát tài rồi!”.

Hà Mã Vinh kích động đến mức gần như đứng bật dậy, khua tay múa chân trong phòng làm việc.

Sự mừng rỡ kích động khiến anh ta muốn ngất.

“Đúng là tổ tiên tích đức! Tổ tiên tích đức! Ha ha ha…”

Hà Mã Vinh hú hét.

Cũng khó trách anh ta hưng phấn như vậy.

Mấy trăm tỷ tệ đủ để một người bình thường tiêu mười mấy đời.

Trong tình huống này, dù là ai cũng sẽ thất thố.

Theo điều tra của Mã Hải, thì tên Hà Mã Vinh này chính là một kẻ vô công rồi nghề, ham ăn lười làm, lần này cũng may là tổ tiên phù hộ, để lại một ngọn núi cho anh ta.

Ngọn núi này không được tính là lớn, do vị trí hẻo lánh, nên không thể khai thác xây nhà. Lúc đầu Hà Mã Vinh định cho người khác thuê để trồng cây, nhưng trồng cây nào chết cây nấy, rõ ràng là không thể trồng trọt được. Nhưng nếu dùng để khai thác thì cũng chẳng có ai khai thác ở nơi hoang vu hẻo lánh này.

Thế nên Hà Mã Vinh mắng chửi tổ tiên mình rất nhiều lần, trách bọn họ tại sao lại để lại cho anh ta một ngọn núi vô dụng như vậy.

Nhưng anh ta đâu biết rằng, đây không phải là một ngọn núi hoang, mà là một núi vàng.

“Chúc mừng anh, anh Hà!”.

Lâm Chính nói.

“Ha ha ha, cùng vui, cùng vui!”.

Hà Mã Vinh đặt mông ngồi xuống sô pha, gác chân lên bàn trà, châm một điếu thuốc rồi rít một hơi đầy thỏa mãn.

“Chủ tịch Lâm, lúc nào thì… tôi nhận được số tiền này?”, Hà Mã Vinh cười hỏi.

“Trong vòng 10 ngày”.