Chương 2360
“Được! Được! Ha ha, Chủ tịch Lâm, lần này phải cảm ơn cậu nhiều rồi”, Hà Mã Vinh cười nói, dáng vẻ đắc ý.
Đúng lúc này, anh ta nhìn thấy trên bàn trà đặt một miếng gỗ thơm, thế là dùng chân đạp một cái.
Cạch!
Miếng gỗ thơm lập tức bay đi, rơi xuống đất vỡ thành bốn năm mảnh.
Lâm Chính ngoảnh sang nhìn.
“Ui, xin lỗi Chủ tịch Lâm, tôi không kịp thu chân. Không sao, để tôi đền, tôi đền, ha ha!”, Hà Mã Vinh cười nói.
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
Hà Mã Vinh lại đứng dậy, đi tới bức tường bên cạnh, ngắm bức tranh trên đó, rồi lấy nó xuống, xé thành mảnh vụn.
“Vẽ cái quái gì vậy? Nhìn ngứa cả mắt!”.
“Hử?”, Lâm Chính hơi nhíu mày.
“Chủ tịch Lâm đừng tức giận! Tôi đền! Cứ tính cho tôi!”, Hà Mã Vinh cười ha hả, dáng vẻ hào phóng.
“Xem ra anh Hà là người rất rộng rãi”, Lâm Chính nói.
“Đúng vậy”.
Hà Mã Vinh vô cùng đắc ý.
Thấy hình như Lâm Chính không tức giận, Hà Mã Vinh bắt đầu được nước lấn tới.
Tất cả tranh treo tường đều bị xé nát, tất cả đồ trang trí đều bị đập phá.
Thỏa sức phá hoại trong phòng làm việc của Chủ tịch Lâm nức tiếng Giang Thành, đúng là không việc gì khiến người ta sung sướng hơn.
Hà Mã Vinh chỉ cảm thấy mình đã đạt tới đỉnh cao của đời người, toàn thân sướng đến phát điên.
“Chủ tịch Lâm, phòng làm việc này của cậu không ổn! Cực kỳ không ổn! Phẩm vị của cậu đáng phải xem lại! Thế này đi, chờ tôi lấy được tiền, tôi sẽ làm lại một phòng làm việc mới cho cậu, tất cả tường và sàn nhà sẽ được dát vàng, thế nào? Tất cả các bức tranh kia cũng sẽ mua bản gốc! Là bản gốc luôn!”, Hà Mã Vinh vỗ ngực cười nói.
“Vậy à? Thế thì cảm ơn anh, chỉ có điều e là những bức tranh này của tôi không mua được bản gốc nữa rồi, bởi vì những thứ anh vừa phá hoại đều là đồ thật”, Lâm Chính mỉm cười đáp.
“Thế thì tiếc thật, nhưng không sao, bản gốc thì bản gốc, tôi vẫn sẽ đền cho cậu”, Hà Mã Vinh cười lớn, rồi hỏi: “Lát nữa cậu bảo người tính giá của những thứ này đi, trừ thẳng vào số tiền kia của tôi”.
“Được”.
Lâm Chính nhấc điện thoại bàn lên, gọi cho Mã Hải.
Một lát sau, Mã Hải dẫn người bước vào phòng làm việc.
“Kiểm kê đi, rồi đưa hóa đơn cho anh Hà”.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.
Người kia gật đầu, bắt đầu kiểm kê.
Hà Mã Vinh hồn nhiên không để ý, ngồi xuống sô pha, vắt chéo hai chân, miệng ngậm điếu thuốc, nói chuyện phiếm với Lâm Chính.
Lâm Chính cũng nói câu được câu chăng.
Một lát sau, người kiểm kê tổn thất rời đi.
“Chủ tịch Lâm, rồi tiền sẽ được chuyển vào tài khoản ngân hàng của tôi chứ? Hi hi, nhiều tiền như vậy, tôi nên tiêu thế nào đây? Hay là mở công ty chơi nhỉ? Tôi lăn lộn bao nhiêu năm, nằm mơ cũng muốn làm ông chủ. Lần này tôi cũng muốn nếm thử cảm giác làm ông chủ làm Chủ tịch nó thế nào, ha ha ha”, Hà Mã Vinh cười lớn.