Chương 2666
Nói xong, Nạp Lan Thiên lại quát lên, xông về phía Lâm Chính.
Vẫn là thân pháp thoắt ẩn thoắt hiện giống như ma quỷ kia.
Sau khi đến gần Lâm Chính, Nạp Lan Thiên đưa hai tay ra, đánh vào mỗi một khớp xương của Lâm Chính.
Xảo kình đáng sợ tinh xảo giống như những con dao, bám sát lòng bàn tay anh ta.
Nếu đụng phải chắc chắn sẽ tan xương nát thịt, khó mà còn nguyên vẹn.
Nhưng Lâm Chính không sợ, anh cũng cử động hai tay, đón đỡ đòn tấn công của Nạp Lan Thiên.
Ầm! Ầm!
Nắm đấm hai người đối chọi nhau, vang lên tiếng nổ vang dội.
Người bên dưới chỉ nhìn thấy xung quanh toàn là quyền ảnh, dày đặc chi chít, hoàn toàn không phân biệt được ai ra ai.
Bọn họ xem đến mức da đầu tê dại.
Tốc độ chống đỡ của Lâm Chính vẫn chậm một bước. Anh chỉ chống đỡ được bốn năm giây rồi không đỡ nổi nữa, liên tục hứng chịu mấy chưởng của Nạp Lan Thiên, bị đánh lùi hơn mười bước mới dừng lại.
“Hay!”.
Người bên dưới lại bùng nổ tiếng hoan hô.
“Tôi còn tưởng sao, hóa ra anh là vừa học vừa dùng, bắt chước chiêu thức của tôi!”, Nạp Lan Thiên lại lắc đầu: “Tôi nên nói anh ngu xuẩn hay là ngu ngốc đây? Tôi chưa nói chiêu thức mà anh bắt chước vụng về đến thế nào, tôi chỉ hỏi anh một câu, dù anh có bắt chước một cách hoàn hảo thì anh nghĩ anh có thể dùng chiêu thức của tôi đánh bại tôi à? Không ai hiểu về Xảo Kình Thuật của thế gia Nạp Lan hơn tôi, dùng nó để đánh bại tôi chẳng phải là nằm mơ giữa ban ngày hay sao?”.
“Anh đánh bại tôi trước rồi hẵng nói”, Lâm Chính không tức giận, đáp thẳng.
Nạp Lan Thiên nghiêm nghị, không lên tiếng nữa, lại xông tới Lâm Chính lần nữa.
Lần này anh ta không hề nương tay, hai tay múa may như rồng, xảo kình dâng tràn như nước lũ.
Lần này, anh ta mang tâm thái sẽ giế t chết Lâm Chính.
Trong nháy mắt, võ đài chấn động, xung quanh gió lớn thét gào, ngay cả mây trên trời cũng dạt ra.
Người xem xung quanh đều giật mình, tiếp tục lùi về sau.
Ngay cả cao thủ bên cạnh Nam Cung Mộng cũng không chịu nổi, chỉ có ông ta còn ngồi vững trên ghế.
“Xảo Lực Phá Thiên Quân!”.
Tiếng hô vang lên.
Nạp Lan Thiên đánh một chưởng về phía trước. Lòng bàn tay biến hóa ra nghìn chưởng ảnh, đánh mạnh tới, giống như một cái miệng khổng lồ nuốt chửng Lâm Chính.
Lâm Chính không chống đỡ nổi, trên người chỗ nào cũng trúng chưởng lực, không khỏi lùi về sau.
Nhưng Nạp Lan Thiên vẫn không dừng tay, tay kia hóa thành trảo, chụp tới các khớp xương của Lâm Chính.
Rắc!
Rắc!
Rắc!
Anh ta dùng sức, các khớp xương Lâm Chính vang lên âm thanh quỷ dị, giống như tiếng xương gãy nứt, nghe mà sởn gai ốc.
Nhưng như vậy vẫn chưa kết thúc.
Hai tay anh ta lại vung lên, điên cuồng tấn công về phía ngực Lâm Chính.