Chương 2818
“Chẳng khác gì xem phim kiếm hiệp!”
“Ôi trời! Đây chính là đấu y sao? K1ch thích quá!”
Có rất nhiều người vẫn còn cảm thấy hoang mang. Động tác của hai bên quá nhanh, mắt thường căn bản không theo kịp.
Nhưng dù thế nào thì Tòng Thảo nhận thua cũng có nghĩa là trận đấu kết thúc. Không ít người xem trước màn hình tỏ ra kỳ lạ.
Có người vui mừng khôn xiết. Có người tức giận bặm môi. Biểu cảm của những người xem trực tiếp thì càng phong phú hơn.
“Thắng rồi à? Ha ha! Tốt quá rồi!”, Trịnh Nam Thiên không thể kiềm chế được nữa. Ông ta vỗ tay, đứng dậy hò reo. Từ nãy tới giờ ông ta luôn trong trạng thái lo lắng, thần kinh căng như dây đàn.
“Tốt quá rồi thầy ới”.
“Thắng rồi!’
“Thần y Lâm quá lợi hại luôn!”, đám người Tần Bách Tùng cũng nhảy múa và ho reo.
“Thua rồi sao? Không thể nào?”
Lâm Tâm Lạc chau mày, sắc mặt tối sầm: “Thôn Dược Vương vô dụng vậy à?”
“Thưa cô, như vậy thì kế hoạch của chúng ta thất bại mất rồi”, người bên cạnh nói.
“Đợi thêm đi”, Lâm Tâm Lạc nói: “Nếu mà thôn Dược Vương thất bại thật thì chúng ta sẽ áp dụng phương án thứ hai”.
“Vậy khác gì tự chuốc thêm rủi ro?””, người này nói.
“Chúng ta hết cách rồi”.
“Thắng rồi sao?”.
Ở chỗ rẽ sân tập, Nhan Khả Nhi mắt sáng như đuốc, nhìn bóng dáng đang đứng sừng sững trên sàn đấu.
“Cô chủ, cô nên biết rõ, đây chỉ là bắt đầu, với tính tình của bọn họ… chắc chắn sẽ không nương tay như vậy đâu”, ông lão cung kính nói.
“Tôi biết, chỉ hi vọng… thần y Lâm có thể ứng phó được”, Nhan Khả Nhi khàn giọng nói.
Có lẽ không ai ngờ trận đấu y này sẽ kết thúc bằng phương thức như vậy.
Bước ngoặt quá lớn.
Tất cả như một giấc mơ.
Hiện trường xôn xao.
Trên mạng cũng bùng nổ.
Tòng Thảo nhận thua, Lâm Chính cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Liệu quý vị có thể về được chưa?”.
Lâm Chính xoay người, nói với người của thôn Dược Vương ở bên kia.
Người của thôn Dược Vương ai nấy sắc mặt trầm xuống, không nói lời nào.
Ánh mắt bọn họ ngập tràn phẫn nộ.
Bọn họ không thể chấp nhận được thất bại bất ngờ này.
Nhưng… Lâm Chính mặc kệ.
Anh đường đường chính chính đánh bại người của thôn Dược Vương, những người này cũng nên ngoan ngoãn biến về nhà rồi.
Nhưng đúng lúc này, người đàn ông trung niên kia bỗng lên tiếng.