Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2923



Chương 2923

“Ha ha, lợi hại. Tiêu Hồng! Y võ của cậu không ngờ đã đạt tới trình độ này rồi. Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu nhỉ”, đội trưởng đội cận vệ vuốt cằm, nheo mắt.

“Nếu như không muốn chết thì mau làm theo những gì tôi nói, thả toàn bộ tù binh trong thôn ra”, Lâm Chính điềm đạm lên tiếng.

“Ha ha, Tiêu Hồng, cậu ngây thơ quá”, cậu thật sự cho rằng mình sẽ thắng sao?”, đội trưởng độ cận vệ bật cười ha ha.

“Tôi thua rồi sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Nhìn bàn tay và cánh tay của cậu đi” đội trưởng đội cận vệ cười lạnh lùng.

Lâm Chính liếc nhìn. Lúc này bàn tay anh đỏ au giống như chảy máu. Còn cánh tay thì lại tím đen. Thịt bắt đầu hoại tử, chất độc cũng đang ngấm dần vào trong xương.

“Độc mà chúng tôi dùng là độc mạnh nhất trong thôn này. Người bình thường mà bị trúng độc thì chỉ có chết chắc. Hiện tại cơ thể cậu đã trúng hai loại độc kịch liệt, e rằng có Đại La Kim Tiên ở đây thì cậu cũng phải đi chầu Diêm Vương thôi”, đội trưởng đội cận vệ nói.

Đám đông nín thở.

“Tiêu sư đệ…”, Thủ Mệnh thở dài, nhắm mắt lại, không muốn nhìn thêm nữa.

“Tiêu Hồng, cậu..”, Thương Miểu trố tròn mắt.

“Tiêu Hồng, sao anh lại ngốc như vậy chứ?”, Tiết Phù khóc lóc.

“Lần này cậu ta chết chắc rồi”.

“Trúng phải loại độc này về cơ bản là không thể cứu được”.

“Cậu ta vốn có tiền đồ vô lượng đấy”

“Người này đối đầu với cả thôn, không biết tự lượng sức mình gì cả”

“Là do cậu ta tự chuốc lấy mà thôi”.

Người thôn Dược Vương gật đầu chỉ trỏ, chế nhạo có, tiếc nuối có. Dù có là mấy người Phương sư tỷ thì cũng tỏ ra trách móc. Chỉ có Tiết Phù là khóc lóc.

“Anh ngốc thật đấy”, Nhan Khả Nhi nín thở, khẽ lấy con dao đang đặt ở trên bàn. Nếu như Lâm Chính xảy ra chuyện gì thì chắc chắn cô ấy cũng không để thôn Dược Vương đạt được mục đích…

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính lên tiếng.

“Loại độc này thật sự có thể gi ết chết người khác sao? Các người đang đùa tôi phải không?”

Cả hiện trường im phăng phắc.

“Xem ra cậu không phục nhỉ”, Nhan Tam Khai hừ giọng.

“Độc tố của hai loại độc này không giống loại thường. Người nào có thể cầm cự được một phút đã là thần kỳ lắm rồi. Tôi ước chừng cậu có thể gắng gượng được hai phút là chết ngắc”, đội trưởng đội cận vệ cười lạnh.

“Hai phút à?”, Lâm Chính lắc đầu: “E rằng qua cả 20 phút thì tôi vẫn chưa chết đấy”.

“Chết đến nơi mà còn già mồm à? Tiêu Hồng, độc tố đã phát huy tác dụng, cậu nhìn hai cánh tay của mình một lần nữa đi”, người đội trưởng bật cười.

“Được”, Lâm Chính gật đầu rồi lại xắn ống tay áo lên.

Thế nhưng khi vừa nhìn thấy thì nụ cười trên khuôn mặt người đội trưởng lập tức tắt ngúm. Tất cả đều nín thở, mặt lạnh như băng. Họ nhìn chăm chăm Lâm Chính.

Cánh tay trước đó còn đen một mảng và bắt đầu hoại tử thì lúc này trở nên trắng trẻo như thường giống như vừa mới được tái sinh vậy.

Làm gì giống như đang bị trúng độc chứ?