Chương 2924
“Sao lại thế này?”, đội trưởng đội cận vệ há mồm trợn mắt, con ngươi tưởng như muốn rớt ra ngoài.
“Chuyện gì vậy?”
“Là ma thuật sao?”, không ít người dụi mắt, tưởng mình nhìn nhầm.
“Không thể nào. Tuyệt đối không thể. Độc tố mà tôi dùng là tử độc Lục La Hắc. Dù có một con voi lớn mà bị trúng độc thì cũng chết trong vòng chưa tới một phút, thần tiên cũng khó cứu. Người này rõ ràng đã trúng độc, tại sao lại thành ra thế này? Không thể nào….”, thành viên đội cận vệ trước đó phóng châm kêu lên.
Hắn không chấp nhận được sự thực này. Cả đội trưởng đội cận vệ cũng vậy.
“Đừng vội, Tiêu Hồng trúng hai loại độc, loại này không làm gì được cậu ta thì vẫn còn loại còn lại”, Nhan Tam Khai thản nhiên nói.
“Đúng vậy, vẫn còn một loại nữa. Huyết Sắc Tàn Dương Độc đủ để biến một người thành một vũng máu”, người đội trưởng gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên dang hai tay ra trước mặt đám đông. Mười đầu ngón tay của anh vô cùng sạch sẽ, màu da tự nhiên. Màu đỏ như của máu trước đó đã hoàn toàn biến mất.
Người đội trưởng bỗng cảm thấy đầu trống rỗng, suýt nữa thì ngã ra đất. Nhan Tam Khai cũng rơi vào im lặng.
Bốn bề im phăng phắc. Thậm chí có thể nghe thấy cả hơi thở của người khác.
“Tôi nói rồi, độc tố của các người không có tác dụng với tôi! Nhan Tam Khai, tôi khuyên ông ngoan ngoãn làm theo lời tôi đi. Còn không ra tay thì cũng lãng phí thời gian của ông thôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Nhan Tam Khai đanh mặt, hét lớn: “Giết!”
Ông ta không muốn lòng vòng nữa. Một câu nói thôi đã khiến toàn bộ người của đội cận vệ lao lên.
“Tôi không tin cậu bách độc bất xâm, có thể giải được bách độc. Giờ thì để cậu biết thế nào là độc thuật của bọn tôI!
Người đội trưởng gào lên rồi vỗ mạnh hai tay trong không gian. Đám đông lập tức tản ra.
Người đội trưởng vung tay về phía Lâm Chính. Lâm Chính nghiêng đầu, định né đòn nhưng không kịp.
Rầm!
Chưởng đánh của người đội trưởng nổ tung trong không gian. Một đám mây nhiều màu sắc hiện ra, lấy Lâm Chính là trung tâm, nhấn chìm anh vào chính giữa. Không một ai còn nhìn thấy anh nữa.
“Cẩn thận, mọi người mau lùi về sau”
Các vị trưởng lão lập tức hô lên. Đám đệ tử vội lùi về sau. Đợi đến khi họ mở mắt ra nhìn thì mới phát hiện ra đó là đám mây độc.
Bất kỳ thứ gì tiếp xúc với nó đều bị mục rữa. Thậm chí là ngay cả mặt đất cũng bị nó ăn mòn, trở nên lồi lõm trông vô cùng đáng sợ.
Nếu là người sống tiếp xúc thì không biết là sẽ biến thành cái gì. Ai cũng sợ hãi.
“Vạn Độc Tề Sát Châm!”, người đội trưởng lại hô lên.
Đám thành viên đội cận vệ nhảy lên cao tới ba, bốn mét, đồng loạt phóng ra một loạt châm bạc tẩm độc.
Vụt vụt…
Châm bạc phóng ra như một cơn mưa, xuyên thẳng vào trong đám mây độc nhiều màu.
Đám đông đã không còn đếm được là bao nhiêu cây châm nữa rồi. Chỉ biết trong chớp mắt, số châm đã lên tới hàng nghìn, hàng vạn cái. Họ cảm thấy da đầu tê dại.
“Không! Không…”, môi Nhan Khả Nhi tái nhợt, cơ thể cô run rẩy.