Chương 3043
Tiếng tát giòn giã vang lên. Cả người Đặng Lôi xoay mấy vòng, đập mạnh xuống đất, vài chiếc răng rơi ra, trông anh ta vô cùng thê thảm.
“Hả?”, Hứa Tình Và Trương Nhã sợ tới mức mất vía.
“Tôi còn tưởng thẳng nhóc này thế nào, không ngờ là một kẻ vô dụng. Thật đáng thất vọng. Xem ra trên người các vị cũng chẳng có bảo bối gì rồi”.
Tên chột lắc đầu, làm bộ thất vọng lắm. Thế nhưng hắn nhìn Trương Nhã và Hứa Tình rồi đột nhiên để lộ ánh mắt h@m muốn đầy d*c vọng.
“Hai cô nhóc này trông khá đấy, vừa hay ngồi đây đợi con mồi cũng hơi chán, thế nên để hai cô gái này ở lại cùng ông đây đi. Những đứa khác thì biến”, tên chột cười nói.
Đặng Lôi lồm cồm bò dậy, nghe thấy vậy thì run bắn lên. Anh ta đã nảy ra suy nghĩ thoái lui từ lâu. Anh ta biết thực lực của gã này mạnh hơn mình nhiều.
Ở nơi hoang vắng, bốn bề không một bóng người thế này mà đối phương có giết mình thì cũng chẳng ai biết.
“Anh định làm gì?”, Trương Nhã run rẩy nói. Hứa Tình thì đã núp sau lưng cô ta từ lâu.
“Làm gì à? Hừ! Muốn hai cô chơi cùng tôi thôi mà! Nào! Ngoan ngoãn tới đây, đừng để ông phải tức giận, nếu không đến lúc khổ lại trách”, tên chột hừ giọng.
“Tôi…tôi nói cho anh biết, anh đừng có mà làm càn…tôi…tôi báo cảnh sát đấy”, Trương Nhã lấy điện thoại ra, căng thăng nói.
“He he, để xem cô có thể gọi được điện thoại ở nơi như này không?”, tên chột cười khinh thường.
Trương Nhã lập tức bấm số. Thế nhưng gọi mấy lần cũng vẫn chỉ nghe được tiếng tút út…
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”.
“Hả?”, nghe thấy vậy, Trương Nhã suýt ngã ra đất.
“Đây là đâu, lẽ nào các người không biết? Đây là nơi không người nổi tiếng nhất trong nước. Cả vùng này không một bóng người, cũng không có tín hiệu đâu. Tôi có làm gì ở đây thì cũng chẳng ai biết. Nào cô gái, tôi muốn cô, mau ngoan ngoãn phối hợp, nếu không là lại phải chịu thiệt đấy”.
Tên chột phất tay: “Giờ tôi đếm đến ba, cô mau lại đây. Sau ba tiếng đếm mà không tới thì tôi sẽ ra tay . Mà nếu để tôi ra tay…thì cô sẽ khó chịu cho coi”.
Nói xong tên chột li3m môi. Hứa Tình sợ tới mức khóc toáng lên. Trương Nhã thì run rẩy. Đầu óc cô gái trở nên hỗn loạn. Cô ta thật không biết phải làm thế nào trong tình huống này.
Đặng Lôi thì đã núp sau họ rồi, trông vô cùng buồn cười. Rõ ràng là anh ta định chuồn đi .Trương Nhã là người thông minh, biết là lúc này không thể nào nhờ vào Đặng Lôi được nữa.
Còn Lâm Chính, như Đặng Lôi nói thì cũng chỉ là một kẻ vô dụng, cũng chẳng thể hi vọng gì. Hơn nữa Lâm Chính và bọn họ không thân lắm, trong tình huống thế này, làm gì có chuyện anh chịu liều mạng vì bọn họ. Thế nên Trương Nhã đành phải lựa chọn mạo hiểm.
“Tiểu Tình đừng khóc. Nghe đây, lát nữa chị sẽ giữ chân kẻ này, em tìm cách rời khỏi đây, chạy ra ngoài tìm người giúp đỡ, nghe rõ chưa?”, Trương Nhã khẽ nói.
“Chị Nhã…”
“Tiểu Tình, giờ không phải là lúc khóc lóc, em chuẩn bị đi”, Trương Nhã đanh giọng.
Tên chột thì bắt đầu đếm…
“Một!”
“Hai!”
“Ba…”