Chương 3044
Hắn đếm rất nhanh như không thể kiên nhẫn thêm nữa. Trương Nhã cũng không dám chần chừ, cô ta lập tức đi về phía tên chột.
Tên chột nhếch miệng cười, để lộ vẻ đắc ý. Đặng Lôi thấy vậy thì lập tức lùi ra xa định bỏ chạy.
“Đúng là đồ ham sống sợ chết”, tên chột thấy Đặng Lôi định bỏ chạy thì nhổ nước miếng. Còn Hứa Tình và Trương Nhã cảm thấy vô cùng thất vọng.
“Được rồi, tới đây và quỳ xuống để tôi thưởng thức”, tên chột li3m môi, cảm thấy hứng thú vô cùng.
Khi Trương Nhã vừa đến gần, còn chưa kịp quỳ xuống thì cô ta đã móc từ trong người ra một chiếc bình và xịt vào mắt của tên chột.
“Á”, tên chột lập tức ôm mặt, vội vàng lùi lại.
“Xịt cay sao?”, Hứa Tình sững sờ.
“Chạy đi”, Trương Nhã hét lên và quay đầu bỏ chạy. Hứa Tình cũng lập tức phản ứng lại.
Đây là kế hoạch của Trương Nhã. Chỉ có điều hai cô gái ngây thơ quá.
Mặc dù tên chột bị xịt cay mắt nhưng hắn là kẻ luyện võ, không nhìn rõ thì vẫn có thể dựa vào tai để phân biệt.
Hai cô gái chưa chạy được bao xa thì tên chột đã lao tới, hắn siết chặt cổ tay Trương Nhã và ghì cô xuống.
“Á!”, Trương Nhã hét lên.
“Con nhóc này, chán sống rồi phải không”, tên chột tức giận, tát thẳng vào mặt của Trương Nhã. Với sức mạnh của hắn thỉ đủ để đánh gãy vài cái răng của cô ta.
Trương Nhã sợ tới mức mất vía. Tình thế ngàn cân treo sợi tóc….
Bụp!
Đúng lúc này, một cánh tay lao ra, chộp lấy cổ tay của tên chột…
“Hả?”
Tên chột giật mình. Trương Nhã cũng sững sờ. Cô ta quay qua nhìn thì nhận ra chủ nhân của bàn tay kia chính là Lâm Chính.
“Nhóc, cậu không bỏ chạy với thằng kia à? Sao còn dám tới lo việc bao đồng thế? Sao? Hay là lại muốn bị như thằng vừa nãy?”, tên chột tức giận nói.
“Tôi vốn định mặc kệ chuyện này, nhưng dù sao thì bọn họ cũng là bạn của bạn tôi, và dù tôi không thích người bạn kia thì tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được. Giờ anh rời đi thì tôi còn tha cho một mạng”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Tha cái đầu nhà cậu ấy”, tên chột tức giận, lật tay định chưởng thẳng vào ngực Lâm Chính. Chưởng đánh đủ để đánh vỡ một tảng đá. Thế nhưng bàn tay còn chưa chạm được vào người Lâm Chính thì tay còn lại của anh đã nhanh như chớp chộp lấy cổ tay của hắn.
Tay của tên chột khựng lại trong không gian, bất động.Hắn nghiến răng, định ghì xuống nhưng vô ích. Dù hắn có dồn lực mạnh cỡ nào thì cũng không thể tiến sâu hơn được nữa…
“Cái gì?”, tên chột nín thở. Một giây sau.
Vụt! Bàn tay Lâm Chính phát lực, anh ném quăng tên chột ra ngoài. Tên chột không đỡ được, cứ thế bay bật ra, đập mạnh xuống đất, lăn mấy vòng mới dừng lại.
“Á!”, Trương Nhã há hốc miệng. Hứa Tình cũng không bỏ chạy nữa mà hóa đá. Không ai ngờ Lâm Chính lại lợi hại như vậy.
Tên chột cũng thất kinh. Hắn vội vàng bò dậy, nhìn cơ thể toàn đất của mình rồi lại nhìn Lâm Chính. Vẻ ngạo mạn trên khuôn mặt hắn lập tức biến mất.
“Cậu là ai?”
“Người qua đường”