Chương 3103
Một bóng người đột nhiên bay ra từ trong sương băng, tông thẳng vào đám đông.
“Wow!”.
Nhiều người ngã ra đất, không ngừng kêu lên thảm thiết.
“Cái gì?”, nụ cười của Công Tôn Đại Hoàng cứng đờ.
“Chuyện gì vậy?”.
“Vừa rồi là gì?”.
Bọn họ vội vàng nhìn về phía vòng vây, phát hiện bóng người vừa bay ra khỏi sương băng… lại là một trong bảy mươi hai Địa Sát.
Người đó đã chết.
Nửa th@n dưới của người đó đã bị ăn mòn hết, chỉ còn lại vài chiếc xương, nửa thân trên tuy vẫn còn nguyên, nhưng giữa hai hàng lông mày lại có một lỗ nhỏ. Đó là vết thương chí mạng, nhìn kích cỡ lỗ thủng đó giống như bị ngón tay chọc vào.
“Hả?”.
Người xung quanh đều kinh ngạc.
“Sao có thể?”.
Công Tôn Đại Hoàng cũng ngạc nhiên, vội vàng nhìn vào phía trong sương băng.
Trong sương băng vang lên loạt tiếng hô giết, sau đó là tiếng đại đao huơ múa.
Công Tôn Đại Hoàng lập tức ý thức được điều gì, vội vàng hét lên: “Ba mươi sáu Thiên Cương, mau chóng tiếp viện cho bảy mươi hai Địa Sát! Phải gi ết chết thần y Lâm! Nhất định phải gi ết chết cậu ta!”.
“Tuân lệnh!”.
Ba mươi sáu Thiên Cương lập tức chạy vào trong sương băng.
Nhưng khi bọn họ vừa định bước vào sương băng, tiếng chém giết trong sương băng đột nhiên biến mất, mọi thứ trở nên vô cùng yên lặng.
“Hả?”.
Ba mươi sáu Thiên Cương đột ngột dừng bước, trợn mắt nhìn vào trong.
Người xung quanh cũng phát hiện ra chỗ bất ổn, ai nấy căng thẳng, sợ hãi nhìn vào trong sương băng.
Lúc này, một trận gió mát lướt qua, thổi tan sương băng.
Cảnh tượng bên trong sương băng cũng xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.
Chỉ một ánh nhìn, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Trong sương băng có một người đàn ông tóc trắng giống như ma quỷ đứng đó, bảy mươi hai Địa Sát đều dừng xung quanh anh, ai nấy đứng sững như tượng sáp, không hề động đậy.
Chốc lát sau.
Bộp bộp bộp…
Đầu của bảy mươi hai Địa Sát lìa khỏi cổ, lăn xuống đất, tất cả đều đã chết.
Bảy mươi hai Địa Sát bị diệt toàn quân!
Mọi người quên cả hô hấp, đầu óc trở nên trống rỗng.
Lúc này, trong đầu mỗi một người của Cổ Phái đều tràn ngập nỗi sợ vô tận.
Ngay cả Băng Thượng Quân và Thủ Mệnh ở bên này cũng cảm thấy một luồng khí lạnh dâng lên trong lòng…
“Ông Công Tôn!”.