Chương 3351
Sự có mặt của Phong Thanh Vũ bề ngoài thì là đòi người nhưng thực ra là trò mà nhà họ Lâm thiết kết ra cho Lâm Chính. Mục đích của nhà họ Lâm là để Phong Thanh Vũ và Lâm Chính đấu nhau, nhân cơ hội để thăm dò xem thực lực của Lâm Chính sẽ thế nào.
Dù sao thì giai đoạn gần đây nhà họ Lâm cũng thu thập được không ít thông tin khủng khiếp liên quan tới Lâm Chính. Phần lớn thông tin đều được xác nhận là giả, tuy nhiên có vài thông tin không biết là thế nào. Do đó nhà họ Lâm cũng nhân cơ hội này đến Giang Thành một chuyến để thăm dò.
Đối diện với sự chèn ép của họ, Lâm Chính chỉ im lặng.
Phong Thanh Vũ chỉ nói: “Giờ là 11h sáng, thần y Lâm, tôi cho cậu ba tiếng đồng hồ để đưa Lâm Nhược Nam tới đây. Nghe rõ nhé, càng tìm được sớm thì càng tốt. Nếu như trong một tiếng đồng hồ có thể giao con bé cho tôi thì cậu bình an vô sự. Hai tiếng thì tôi sẽ chuẩn bị cho cậu một món quà, còn ba tiếng thì chuẩn bị cho một món quà hậu hĩnh. Nếu quá ba tiếng mà không giao được người ra thì Giang Thành sẽ đổi chủ luôn nhé”, nói xong, Phong Thanh Vũ quay người định rời đi.
Nhà họ Lâm cười khẩy. Lâm Hằng Chí thì vẫn cúi người trước Lâm Chính nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường.
“Đứng lại”, lúc này Lâm Chính lên tiếng.
Đám đông dừng lại. Phong Thanh Vũ cũng quay người: “Nghĩ thông rồi à?”
Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Những lời ông vừa nói… là đang uy hiếp tôi đấy à?”
Dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với Phong Thanh Vũ thì đã là dũng cảm lắm rồi. Người nhà họ Lâm nín thở, nhìn chăm chăm Lâm Chính.
Thế nhưng Lâm Chính trông vẫn vô cùng bình tĩnh, đôi mắt anh trở nên vô cùng âm u. Bầu không khí trong phòng im lặng một cách quỷ dị. Cảm giác như một cây châm rơi xuống thôi thì cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Chỉ thấy Phong Thanh Vũ chắp tay sau lưng, liếc nhìn Lâm Chính và nói thẳng: “Đúng vậy, đúng là uy hiếp đấy. Cậu có ý kiến gì không?”
“Con người tôi không thích bị uy hiếp”.
“Cậu có thể từ từ làm quen, hoặc là cậu có thể làm vài việc ngốc nghếch. Thế nhưng những chuyện ngốc nghếch mà cậu làm thì đừng hối hận là được”, Phong Thanh Vũ điềm đạm nói. Lời nói của ông ta đã quá rõ ràng, mọi người cũng đã hiểu.
Lâm Chính lẳng lặng lắc đầu: “Tôi và ông nói chuyện đã không vào gu thì không cần nhiều lời nữa”.
Nói xong anh cầm điện thoại lên gọi.
“Sao thế? Gọi thuộc hạ à? Cũng tốt, tôi lâu lắm rồi không giết người, hôm nay giết vài kẻ cho sướng tay”, Phong Thanh Vũ chẳng hề tỏ vẻ sợ hãi.
Lâm Hằng Chí mỉm cười lắc đầu: “Cậu Lâm, nếu như cậu định dựa vào súng của Cung Hỉ Vân hoặc là Từ Thiên để đối phó vớ Đạo Hoàng thì cậu nhầm lớn rồi. Tốc độ của Đạo Hoàng nhanh tới mức có thể đỡ được cả đạn đấy. Dịch Quế Lâm hay người của Vong Ưu Đảo mà xuất hiện thì có khi có thể gây được chút khó khăn cho Đạo Hoàng. Nhưng theo tôi được biết thì bọn họ được cử rời khỏi Giang Thành rồi”.
“Ồ, nhà họ Lâm điều tra tôi kỹ nhỉ”, Lâm Chính điềm đạm.
“Cậu Lâm, ngoan ngoãn nghe lời Đạo Hoàng đi, nếu không hôm nay đầu của cậu sẽ bị ông ấy lấy thật đấy”, Lâm Hằng Chí khẽ nói và cười ý vị. Anh ta thật chỉ mong Lâm Chính và Đạo Hoàng đánh nhau cho rồi. Bất luận là ai thắng ai thua thì đều có lợi cho nhà họ Lâm.
“Đối với đám thuộc hạ của cậu thì tốt nhất đừng gọi họ tới nữa. Không phải là sợ Đạo Hoàng tốn sức mà chỉ đơn giản là ai lại đi đánh đám con sâu cái kiến đấy”, Lâm Hằng Chí lại nói. Thế nhưng anh ta vừa dứt lời thì điện thoại đã được kết nối.
“Chủ tịch Lâm có gì dặn dò ạ?”, Mã Hải ở đầu dây bên kia nghiêm túc lên tiếng.