Chương 3359
“Chẳng có gì để nói cả, Phong tiền bối, hôm nay ông muốn giết tôi, tôi giết ông chắc ông sẽ không hận tôi đấy chứ?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Có gì để hận chứ? Lẽ nào tôi giết cậu, cậu còn phải cảm tạ tôi sao? Nếu vậy thì tôi lại khinh thường cậu! Nhưng cậu cũng đừng đắc ý! Nếu vì chút thủ đoạn này mà Phong Thanh Vũ tôi phải bỏ mạng ở đây thì không khỏi hữu danh vô thực quá”, Phong Thanh Vũ lạnh lùng hừ mũi.
“Ồ, chẳng lẽ ông còn diệu kế nào sao?”, Lâm Chính nói.
Phong Thanh Vũ không nói gì, chộp lấy chiếc bàn làm việc bên cạnh, ném mạnh về phía châm bạc ở bên kia.
Rắc!
Chiếc bàn làm việc lập tức trở thành cái tổ ong, châm bạc sắc bén xuyên qua nó như xuyên qua miếng đậu phụ. Khi chiếc bàn rơi xuống đất, nó đã tan tành.
Còn sắc bén hơn dao gấp hàng trăm lần.
Người nhà họ Lâm ở bên ngoài nhìn mà da đầu tê dại, hàm răng va vào nhau lập cập.
Nếu xuyên qua người thì sẽ thế nào đây?
“Thế nào? Uy lực của những chiếc châm bạc này không tệ đấy chứ? Ông có muốn thử không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói, tiếp tục điều khiển những chiếc châm bạc xung quanh tiến lại gần hơn.
Vẻ mặt Phong Thanh Vũ đanh lại, ánh mắt lạnh lẽo, hít sâu một hơi nói: “Tuy kế hoạch của cậu rất kín kẽ, nhưng hình như đã sơ hở ở một chỗ”.
“Chỗ nào?”.
Lâm Chính bình thản hỏi.
“Đó chính là… chỗ này!”.
Phong Thanh Vũ bỗng mở to mắt, rồi lao về phía Lâm Chính.
“Đấu sức sao?”.
Lâm Chính không hề sợ hãi, quát khẽ một tiếng, rồi tung một quyền về phía Phong Thanh Vũ.
Tuy lúc này thể lực của Lâm Chính đã cạn kiệt, nhưng về sức mạnh thì anh vẫn chiếm ưu thế.
Cố so bì về sức mạnh thì Phong Thanh Vũ tuyệt đối không phải là đối thủ.
Nhưng trong khoảnh khắc nắm đấm đánh tới, Phong Thanh Vũ vẫn không lựa chọn đón đỡ, mà vội vàng tránh né, vòng ra sau lưng Lâm Chính, hai tay ôm chặt lấy anh, sau đó liều mạng ném anh về phía bức tường bằng châm bạc kia.
Phong Thanh Vũ định dùng Lâm Chính làm lá chắn để phá bức tường châm đáng sợ kia.
Nhưng ông ta đã nghĩ nhiều rồi.
Tuy Lâm Chính không còn nhiều sức, nhưng Phong Thanh Vũ cũng không thể lay chuyển anh được. Ông ta dùng hết sức bình sinh cũng chỉ đẩy được Lâm Chính một chút, hoàn toàn không đủ khiến anh chạm vào tường châm.
Nhưng Lâm Chính không chút khách sáo, anh quát khẽ một tiếng, đẩy nhanh tốc độ thu hẹp tường châm, định đâm xuyên qua Phong Thanh Vũ.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Ầm!
Phong Thanh Vũ bỗng nhiên giẫm vỡ mặt sàn, rồi thụt xuống tầng dưới.
“Hử?”.
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, lập tức huy động châm bạc đánh tới.