Chương 3360
Phập phập phập…
Mấy chục cây châm bạc kịp thời đâm xuyên qua hai cánh tay Phong Thanh Vũ.
Nhưng số châm bạc còn lại vẫn không thể theo kịp tốc độ của ông ta.
Hai cánh tay Phong Thanh Vũ rỉ máu, thoát khỏi bức tường châm.
Nhưng Lâm Chính cũng dừng lại.
Chỉ thấy Phong Thanh Vũ đanh mắt nhìn Lâm Chính thông qua cái lỗ dưới sàn.
“Tiền bối quả nhiên có tâm kế! Tuy tôi dùng châm bạc bao vây ông chặt chẽ kín kẽ, nhưng mặt đất dưới chân tôi thì không thể trải châm bạc thành tường châm, trừ khi tôi bỏ cả chỗ đứng của mình. Vừa rồi ông hung mãnh như vậy, dáng vẻ định lấy tôi làm lá chắn xông ra khỏi tường châm, nhưng thực ra là định thông qua chỗ đứng của tôi để phá mặt sàn, trốn khỏi lồng châm bạc… Khâm phục! Khâm phục!”, Lâm Chính cười nhạt nói.
“Nhưng dù vậy tôi vẫn bị châm bạc của cậu đâm bị thương… Thần y Lâm! Lần này là tôi may mắn thôi! Thực lực của cậu mới khiến người ta kinh hãi!”.
Phong Thanh Vũ trầm giọng nói.
“Chúng ta có thể tiếp tục”, Lâm Chính nói.
“Thôi khỏi, tôi đã trúng châm, hoặc là trúng độc, sao có thể đánh tiếp chứ?”.
“Ông yên tâm, số châm bạc này không có độc”, Lâm Chính bình tĩnh đáp: “Nếu tôi muốn dùng độc với ông thì ông đã trúng độc từ lâu rồi”.
Phong Thanh Vũ nghe thấy thế thì biến sắc.
Câu này có nghĩa là gì, chẳng lẽ Phong Thanh Vũ lại không biết?
“Xem ra cậu vẫn nương tay?”, Phong Thanh Vũ trầm giọng nói.
“Tôi chỉ dùng châm, chưa dùng độc, tiền bối nên biết tôi là một y võ”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Phong Thanh Vũ khẽ hít vào một hơi, sau đó nặng nề gật đầu.
“Đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, tôi già rồi! Thiên hạ bây giờ là thiên hạ của các cậu”, ông ta có chút cảm khái.
“Tiền bối đừng tự chê mình, thực lực của ông vẫn hơn rất nhiều người. Chẳng phải bây giờ tôi cũng không làm gì được ông sao?”, Lâm Chính bình thản nói.
“Tôi đã thua rồi, tôi bị thương, còn cậu vẫn lành lặn, đánh nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì, tôi nên đi thôi”, Phong Thanh Vũ nói.
Lâm Chính không nói gì.
Phong Thanh Vũ muốn đi thì anh cũng chẳng giữ được.
Đây cũng là lý do tại sao Lâm Chính lại tôn trọng Phong Thanh Vũ.
Với thực lực của người này, anh không thể làm gì ông ta được.
“Thần y Lâm, trước khi tôi đi, liệu cậu có thể trả lời một câu hỏi của tôi không?”, Phong Thanh Vũ chần chừ một lát rồi khàn giọng nói.
“Câu hỏi gì? Tiền bối cứ nói đi”.
“Tôi muốn biết bản lĩnh của cậu… rốt cuộc được học từ đâu?”, Phong Thanh Vũ đanh mắt hỏi.
“Học?”.
Lâm Chính sửnh sốt, sau đó lắc đầu cười khẽ: “Tôi không có thầy”.