Chương 3596
Thần y Lâm nổi tiếng đã ra mặt, ít nhất hiện giờ bọn họ đã được an toàn.
Lâm Chính châm một điếu thuốc, ánh mắt lạnh lùng, rồi lặp lại câu hỏi: “Nói cho tôi biết, em gái Tô Tiểu Khuynh của tôi đang ở đâu? Tôi chỉ cho cô 10 giây để trả lời!”.
Chị Tri Thù khẽ hừ một tiếng, vung tay lên nói: “Tôi chưa bao giờ gặp người nào vênh váo như vậy đâu! Ấn cậu ta xuống đất! Tôi phải bắt cậu ta liếm gót giày của tôi!”.
Chỉ có điều.
Cô ta dứt lời vẫn không thấy ai ra tay.
Chị Tri Thù sửng sốt, nhìn đám người A Báo, bất mãn nói: “Các cậu bị điếc à? Mau ra tay đi chứ!”.
Nhưng đám A Báo vẫn bất động, còn trố mắt ra nhìn người kia.
Điều này khiến chị Tri Thù cảm thấy không đúng.
“Có chuyện gì vậy? Các cậu… sao thế?”, cô ta ngạc nhiên hỏi.
Nhưng… bọn họ không trả lời cô ta, A Báo còn bước tới, run giọng nói: “Anh là… thần y Lâm?”.
Một câu hỏi đơn giản nhưng suýt nữa khiến đầu óc chị Tri Thù nổ tung.
Cô ta run bắn lên, vô thức lùi lại mấy bước, kinh hãi nhìn Lâm Chính, rồi lại gầm lên với A Báo: “A Báo! Cậu đừng ăn nói vớ vẩn! Thần y Lâm cái gì chứ? Sao… sao có thể thế được? Sao cậu ta lại ở đây chứ?”.
“Chị Tri Thù, bình thường chị không xem tivi sao? Người này chắc chắn là thần y Lâm, không thể nhầm được! Em thường thấy anh ta ở trên tivi”, A Báo muốn khóc mà không có nước mắt.
Chị Tri Thù nghe thấy thế thì hai chân như nhũn ra.
Cô ta quả thực không xem tivi, bởi vì cô ta là người của Hồng Nhan Cốc, hầu hết thời gian đều dùng để tu luyện, có bao giờ quan tâm đến những chuyện vớ vẩn này chứ?
Nhưng đại danh của thần y Lâm vẫn như sấm đánh bên tai cô ta.
Đó là người đã đại náo cả Hồng Nhan Cốc mà vẫn có thể lành lặn rút lui.
Hơn nữa, sở dĩ chị Tri Thù có mặt ở đây cũng có liên quan đến thần y Lâm, sao cô ta có thể không biết anh chứ?
“Sao lại như vậy được? Sao lại như vậy được? Thần y Lâm, chẳng phải cậu ở Giang Thành sao? Tại sao lại xuất hiện ở thành phố Lâm Tây? Không thể nào! Cậu… cậu chắc chắn không phải là thần y Lâm!”.
Chị Tri Thù không thể chấp nhận được chuyện này.
Thần y Lâm là kẻ thù của Hồng Nhan Cốc, nếu cô ta rơi vào tay anh thì đúng là muốn sống không được, muốn chết không xong.
“Sao nào? Vẫn cần tôi nhắc lại à? Tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu!”.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, cất bước đi tới.
Sát khí ngùn ngụt!
Chị Tri Thù giật nảy mình, run giọng kêu lên: “Thần y Lâm, em… em gái cậu là ai? Tôi không biết…”
“Là Tô Tiểu Khuynh, chính là cô bé mới được đưa tới”, Khương Mạn Vân ở bên cạnh vội nói.
“Cô bé mới tới?”, chị Tri Thù sửng sốt, vốn định lên tiếng, nhưng dường như nghĩ ra chuyện gì đó, lời đến bên miệng liền nghẹn lại. Cô ta hít sâu một hơi rồi trầm giọng đáp: “Thần y Lâm, đó là người rất quan trọng đối với cậu sao?”.
“Cô muốn nói gì?”, Lâm Chính nhíu mày.
“Nếu đã là người rất quan trọng với cậu, thì tôi khuyên cậu đừng làm bừa, nếu không cậu hãy chờ nhặt xác của cô ta đi”, chị Tri Thù hừ mũi nói.
Cô ta cũng không phải là đồ ngốc.