Chương 3805
“Thần y Lâm, tình hình thế nào rồi?”, Tào Tùng Dương thận trọng hỏi.
“Rất phức tạp”, Lâm Chính đáp.
“Phức tạp sao?”
“Ừ!”
Anh thuật lại sự việc. Hai người nghe xong bèn tái mặt.
“Vậy …là muốn tiêu diệt Dương Hoa rồi”, Nguyên Tinh siết chặt nắm đấm.
“Mặc dù nhốt có bảy ngày nhưng tôi có biết về đảo Băng Diệm. Nó nằm ở tận cùng phía Bắc, cách chúng ta hàng nghìn cây số, cả đi cả về tầm hơn 10 ngày. Nếu như thần y Lâm mà rời đi như thế, sợ rằng lúc quay về, Dương Hoa đã không còn nữa rồi…”, Tào Tùng Dương nói.
“Hơn nữa cậu bị người khác tố cáo, xem ra có người ầm thầm ra tay với chúng ta rồi. Nếu cậu tới đảo Băng Diệm thật, một khi những kẻ đó ra tay thì chúng tôi nào phải đối thủ của họ…”, Nguyên Tinh vội vàng nói.
“Tôi biết, vì vậy người báo tin là ai phải nhanh chóng điều tra ra”, Lâm Chính nói tiếp: “Có vẻ đội phán quyết Thiên Khải cũng không quá cứng nhắc. Nếu không thì Dương Hoa đã sớm bị họ tiêu diệt rồi”.
“Giờ đi cũng không được mà ở cũng không xong. Phải làm thế nào đây?”, Nguyên Tinh chau chặt mày.
“Thần y Lâm, hay là thế này, chẳng phải chúng ta vẫn còn một ngày để chuẩn bị sao. Nhân lúc sự việc vẫn chưa lan ra ngoài, chúng ta di rời người của Dương Hoa, tạm thời đi lánh nạn tầm mười ngày”, Tào Tùng Dương nói.
“Nhiều người như vậy di chuyển chắc chắn sẽ gây ra sự chú ý. Tới khi đó e rằng các gia tộc khác sẽ ra tay với chúng ta mất”.
“Thần y Lâm, chúng ta không còn thời gian nữa rồi. Giờ việc cậu phải đi tới đảo Băng Diệm đã chắc như đinh đóng cột. Nếu không di chuyển người rời đi, một khi kẻ địch tấn công nhân lúc cậu không có ở đây thì Dương Hoa sẽ biến thành biển máu mất. Lẽ nào cậu đã quên sự việc xảy ra với Huyền Y Phái rồi sao?”, Tào Tùng Dương khuyên can.
Dứt lời, Lâm Chính giật mình. Một lúc sau anh lên tiếng: “Nếu đã vậy thì Tào Tùng Dương, tôi nghe theo ông, lập tức sắp xếp cho toàn bộ người của Dương Hoa và Huyền Y Phái cùng các thành viên đang ở trong Giang Thành rời đi. Cố gắng hoàn thành trong thời gian ngắn nhất có thể”.
“Vâng”, Tào Tùng Dương gật đầu. Nhưng đúng lúc ông ta định lấy điện thoại ra gọi thì lại có một số khác gọi tới.
Tào Tùng Dương giật mình, vội ấn nút nghe. Ông ta lập tức tái mặt: “Cái gì? Nhanh vậy cơ à?”
“Được…tôi biết rồi!”, Tào Tùng Dương mặt cắt không ra máu, vội buông thõng điện thoại xuống.
Nguyên Tinh và Lâm Chính nhìn ông ta chăm chăm.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Lâm Chính trầm giọng.
Tào Tùng Dương chần chừ rồi lên tiếng: “Dịch Quế Lâm xảy ra chuyện rồi, vừa được đưa tới học viện Huyền Y Phái, toàn thân đẫm máu, gãy tứ chi, đang hấp hối…”
“Ông ta được cử đi theo dõi Hồng Nhan Cốc phải không”.
“Đúng vậy nhưng bị phát hiện. Không chỉ vậy, ông ta còn mang về một thông tin”.
“Thông tin gì?”
“Cốc chủ…bắt đầu hành động rồi”.
Dứt lời, cả căn phòng im lặng như tờ.
Nguyên Tinh cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc từ đỉnh đầu xuống gót chân, khuôn mặt già nua vô cùng đặc sắc.