Chương 3806
Còn Lâm Chính chẳng nói lời nào.
Đúng thời khắc then chốt này thì Hồng Nhan Cốc lại hành động…
Rõ ràng là nhằm vào Lâm Chính mà.
Đúng là họa vô đơn chí.
Tít tít…
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Chính vang lên chuông báo.
Mở điện thoại ra xem, là tin nhắn Lâm Nhược Nam gửi đến.
“Vừa nhận được tin, người của Hồng Nhan Cốc đã mai phục ở xung quanh Giang Thành, bao vây chặt chẽ, tất cả người của Dương Hoa chỉ được phép vào không được phép ra. Sáng ngày kia cốc chủ Hồng Nhan Cốc sẽ xuất phát đến Giang Thành, mũi quân đầu tiên của Hồng Nhan Cốc đã đang tiến tới Giang Thành. Lần này, Hồng Nhan Cốc có ý định lật đổ Dương Hoa, diệt trừ hậu họa, báo thù rửa hận! Nhanh chóng chuẩn bị đi!”.
Lâm Chính đọc xong tin nhắn, đôi mắt đỏ ngầu.
“Sao vậy giáo chủ?”.
Nguyên Tinh vội hỏi, rồi cùng Tào Tùng Dương nhìn về phía tin nhắn kia.
Bọn họ như bị sét đánh ngang tai.
“Tiêu rồi, lần này… tiêu đời thật rồi!”.
Nguyên Tinh ngã ngồi xuống sô pha, thở dài thườn thượt.
“Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đúng là biết lựa thời gian, chắc không phải người tố cáo… chính là bà ta đấy chứ?”, Tào Tùng Dương nhíu mày hỏi.
“Không thể nào, mục đích của bà ta là giết tôi! Sao có thể khiến tôi đến đảo Băng Diệm được chứ?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Nói vậy… đây chỉ là trùng hợp?”.
“Đúng, hơn nữa còn là sự trùng hợp rất khéo”.
“Việc này…”
Tào Tùng Dương cũng không biết nên nói gì cho phải.
“Hiện giờ Giang Thành đã bị người của Hồng Nhan Cốc bao vây, nếu cưỡng chế rút lui thì sẽ bị bọn họ truy sát, người của Dương Hoa… không đi nổi đâu”, Lâm Chính khàn giọng nói.
“Vậy phải làm sao đây? Đi không đi được, ở lại thì chịu chết… Trời muốn tuyệt đường sống của chúng ta thật sao?”, Nguyên Tinh cắn răng nói.
“Đã đến nước này thì chỉ có thể toàn lực phản kích, chống lại kẻ thù”.
“Phản kích?”.
“Đúng, chúng ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể triệu tập tất cả lực lượng đến Giang Thành, cố thủ phản kích, đánh lui người của Hồng Nhan Cốc!”.
“Nhưng không có giáo chủ thì không ai có thể đánh tay đôi với cốc chủ Hồng Nhan Cốc. Một mình bà ta đã giết được cả Dương Hoa, Đông Hoàng Giáo thậm chí là Cổ Phái. Chúng tôi làm sao giữ được Giang Thành chứ?”, Nguyên Tinh khàn giọng hỏi.
Tào Tùng Dương không nói gì.
Thực ra ngay cả ông ta cũng không biết nên giải quyết thế nào cho phải.
Đây chính là một tử cuộc!
“Chúng đã không còn lựa chọn nào khác, chuyện đến nước này thì chỉ có thể thử vậy”, Nguyên Tinh nói.