Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4014



Chương 4014

“Cứ nói cô ta về rồi! Lâm Chính muốn giải độc thì phải ở đây ít nhất một tháng nữa, tạm thời không liên lạc được với Liễu Như Thi cũng là bình thường”.

“Việc này… Thôi được rồi, nếu đã vậy thì cứ làm theo ý của tôn trưởng”.

Lâm Chính trở về chỗ ở, trong lòng đầy mong chờ và lo lắng.

Liễu Như Thi có bị thương không?

Cô ấy ở tử lao có bị bắt nạt không?

Vết thương của cô ấy vẫn ổn chứ?

Lâm Chính mang theo một đống câu hỏi bước vào sân.

Nhưng không thấy bóng dáng Liễu Như Thi đâu.

“Như Thi! Như Thi!”.

Lâm Chính gọi lớn, lại chạy đến phòng Liễu Như Thi tìm, nhưng vẫn không thấy cô ấy đâu.

Cô ấy đi đâu rồi nhỉ?

Lâm Chính cảm thấy rất khó hiểu.

“Sao thế anh Lâm?”, Thu Phiến đuổi tới, nghi hoặc hỏi.

“Không biết Như Thi đi đâu, tôi không tìm thấy cô ấy, cô tìm giúp tôi với”, Lâm Chính đáp.

“Được”.

Thu Phiến gật đầu rồi chạy ra ngoài.

Chẳng mấy chốc lại lộn quay về.

“Anh Lâm, tôi hỏi được rồi! Bọn họ nói Liễu sư muội đã xuống núi!”, Thu Phiến kêu lên.

“Xuống núi?”.

Lâm Chính sửng sốt, một dự cảm không lành bỗng dâng lên trong lòng anh, anh lập tức chạy đi.

“Anh Lâm, anh đi đâu vậy?”, Thu Phiến vội gọi.

“Tôi đi tìm Như Thi!”.

“Chẳng phải cô ấy đã đi rồi sao?”.

“Không, với tính cách của cô ấy thì chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ rời đi, cô ấy gặp chuyện rồi!”, Lâm Chính trầm giọng nói: “Bà Ôn là người canh gác ở bậc thềm Trường Sinh, nếu Như Thi rời đi thật thì chắc chắn bà ấy sẽ biết! Bây giờ tôi đi tìm bà Ôn, hỏi cho rõ ràng là sẽ biết tung tích của Như Thi”.

Dứt lời, anh liền xông ra khỏi thiên cung…

“Lâm sư huynh, anh đi đâu vậy?”.

“Lâm sư huynh, khoan đã…”

“Lâm sư huynh…”

Dọc đường đi có không ít đệ tử cuống quýt gọi Lâm Chính, ý đồ ngăn anh lại.

Nhưng Lâm Chính phớt lờ bọn họ, xông ra ngoài cửa cung, men theo bậc thềm Trường Sinh dốc đứng đi xuống dưới.

Không ai đuổi kịp anh.

Không đến 10 phút, Lâm Chính đã đi hết bậc thềm Trường Sinh như thang trời này.

Dưới bậc thềm có một ngôi nhà tranh, nằm trên một tảng đá lớn.

Nhìn từ xa thấy vô cùng lẻ loi.

Đây là nơi ở của bà cụ Ôn.