Chương 4082
Tiếng hô vang lên. Lâm Chính ngầng đầu nhìn về hướng Vô Dục Cung thì thấy một người đàn ông trung niên tết tóc đeo khuyên đang từ từ bước ra.
Mặc dù đã có tuổi nhưng ông ta trông rất đẹp trai và có khí chất. Ông ta chắp tay sau lưng, nhìn đám đông và lên tiếng: “Ngồi xuống đi”.
“Tạ ơn tôn trưởng”.
Mọi người ngồi xuống. Đại tôn trưởng định nói gì đó nhưng đột nhiên nhìn về phía Lâm Chính…
Ánh mắt Lâm Chính bắt gặp ánh mắt của Đại tôn trưởng nhưng chỉ một lúc sau, ông ta đã nhìn sang người khác và bắt đầu lên tiếng.
Đương nhiên ông ta chỉ nói những lời khách sáo. Lâm Chính không có hứng thú. Đại tôn trưởng nói xong thì đại hội y thuật bắt đầu.
Lâm Chính còn tưởng đây là màn đại hội thần kỳ thế nào, thật không ngờ chỉ là một màn biện luận thông thường. Tuy nhiên anh thấy cũng khá thú vị.
Chủ đề của đại hội là y và võ. Những người có mặt ở đây đều là y võ. Bọn họ đều có sự hiểu biết rất đặc biệt về y và võ, đưa ra những nghi ngờ và những sự giải thích khiến Lâm Chính được mở mang tầm mắt.
“Y võ chính là dùng y để trị da thịt xương, dùng da thịt xương để cải thiện võ. Y giả có thể trị bệnh được cho người khác nhưng không thể trị được tâm của họ. Muốn trị được tâm người khác thì phải dùng võ. Vì vậy y và võ không thể phân tách…”, một điện chủ đứng ra lên tiếng.
Có người phản bác, có người đồng tình, cũng có người đứng lên chất vấn. Bầu không khí khá nào nhiệt. Đúng lúc này, Đại tôn trưởng đột nhiên nhìn về phía Lâm Chính.
“Đệ tử Lâm Chính ở đâu?”, ông ta nói giọng khàn khàn.
Dứt lời, bầu không khí trở nên yên lặng. Không ai ngờ, Đại tôn trưởng lại đột nhiên đổi đề tài sang Lâm Chính.
Nhất thời, tất cả mọi người đều quay về phía anh.
Lâm Chính đanh mặt, ho vài tiếng rồi đứng dậy: “Đệ tử có mặt”.
“Ừm”, Đại tôn trưởng nhìn anh: “Tôi biết cậu đang bị bệnh, đúng ra phải nghỉ ngơi nhưng vừa rồi cậu lập công lới với thiên cung nên đã mời cậu tới tham gai đại hội nhiều năm mới tổ chức một lần này. Đại hội lần này rất có ích cho các đệ tử. Nội dung thảo luận đều là những tinh hoa do các vị trưởng bối đưa ra, đệ tử thường vốn không được tham gia, coi như là tôi thưởng cho cậu”.
“Vậy xin đa tạ Đại tôn trưởng, Lâm Chính chậm rãi nói.
“Lâm Chính, cậu có cách nhìn nhận thế nào về y và võ? Cậu thấy nên coi trọng y hay coi trọng võ?”, Đại tôn trưởng hỏi.
Lâm Chính lắc đầu: “Đệ tử ngu ngốc, chưa từng suy nghĩ qua về vấn đề này, vì vậy đệ tử cũng không biết là nên coi trọng cái nào”.
“Vậy bản thân cậu coi trọng cái gì?”, Đại tôn trưởng đột nhiên hỏi.
“Hiện tại sao? Đương nhiên là được sống”, Lâm Chính nói.
Dứt lời, sắc mặt của mấy người Ngũ tôn trưởng trở nên mất tự nhiên. Bọn họ thực ra không rõ là anh có biết về tình hình hiện tại của chính mình hay không và cũng không biết là lời nói của anh có phải nhằm vào họ hay không.
“Sống không phải là duy nhất. Mặc dù đời người là hữu hạn nhưng nên coi nhạt sự sống chết. Nếu cứ dính mắc vào nó thì cũng không thể tiến xa được”, Đại tôn trưởng nói.
“Vậy đại tôn trưởng cảm thấy thứ gì là quan trọng nhất”, Lâm Chính hỏi.
“Tôn sư trọng đạo”, Đại tôn trưởng lạnh giọng.
Đám đông giật mình. Thật đột ngột. Lâm Chính đanh mắt, mơ hồ hiểu ra ý tứ của Đại tôn trưởng.