Trong mắt Nam Hạnh Nhi lóe lên vẻ giận dữ và không cam tâm, còn có sự tuyệt vọng.
Mặc dù Vu Sơn đã không còn, không có bao nhiêu người, nhưng họ từng là thế tộc siêu bá chủ.
Vu Hồng là lãnh tụ của thế tộc siêu bá chủ, thực lực của cô ta không thể nghi ngờ.
Giải quyết đám người Nam Hạnh Nhi đương nhiên dễ như trở bàn tay.
Nam Hạnh Nhi gầm lên, dùng toàn bộ sức mạnh, muốn đứng dậy phản công.
Nhưng cô ta không chống đỡ được sức mạnh của Vu Hồng.
Advertisement
Lúc này, Vu Hồng quất ngựa tiến lên, chầm chậm đến trước mặt Nam Hạnh Nhi.
Nam Hạnh Nhi tức giận nhìn cô ta, ánh mắt đó dường như muốn lột da Vu Hồng.
Nhưng trên mặt Vu Hồng không nhìn ra vui buồn, không thấy rõ nỗi sợ.
Cô ta không cảm thấy mình làm sai.
Bởi vì cô ta đang bảo vệ mạng sống của mình, suy nghĩ cho bản thân mình, cũng là suy xét cho liên minh Thanh Huyền.
Trận chiến này vốn không có hi vọng.
Advertisement
Cô ta chỉ muốn sống.
“Nam Hạnh Nhi, tôi biết cô thích Lâm minh chủ, nói thật tôi cũng có chút tâm tư như vậy. Nhưng tôi nói cô biết, ở vực Diệt Vong này muốn sống sót, muốn sống thật tốt thì không thể đặt nặng tình cảm, cô phải hiểu rõ tình hình!”.
“Lâm Chính chắc chắn sẽ chết! Nhà họ Mãn có thể tha cho bất cứ ai, chỉ không thể tha cho anh ta. Chưa nói anh ta làm nhiều chuyện đắc tội nhà họ Mãn, mà chỉ vì anh ta là minh chủ”.
“Bây giờ tôi chỉ cần cô đầu hàng, nếu cô đồng ý, các cô có thể sống sót”.
Nói xong, Vu Hồng vung tay tóm lấy nữ vệ ở một bên.
Một nữ vệ dường như bị một bàn tay vô hình tóm lấy, cả người treo lơ lửng, bay về phía Vu Hồng.
“Tiểu Dung!”.
Nam Hạnh Nhi run rẩy.
Nữ vệ đó là một trong những vệ binh thân thiết nhất của cô ta, đã đi theo cô ta mười mấy năm.
Lúc này xương cốt trên người nữ vệ đó bị đòn vừa nãy của Vu Hồng đánh nát, trên người toàn máu, tay chân không còn sức lực buông thõng.
Vu Hồng đưa tay tóm lấy cổ cô ta.
“Ư… Ưmm…”.
Nữ vệ Tiểu Dung đau đớn không còn sức lực kêu lên, muốn giãy giụa nhưng không được.
“Cô muốn làm gì?”.
Nam Hạnh Nhi gào lên.
“Đầu hàng, không thì tôi sẽ giết từng người một bắt đầu từ cô ta, cho đến khi nào cô phục thì thôi”.
Vu Hồng nói.
“Cô…”.
Nam Hạnh Nhi còn định chửi mắng tiếp.
Ầm!
Cơ thể Tiểu Dung đột nhiên nổ tung, biến thành một làn sương máu trong tay Vu Hồng, chết thảm tại chỗ.
“Tiểu Dung!”.
Nam Hạnh Nhi gào lên thảm thiết.
Nhưng Tiểu Dung không còn nghe thấy được nữa.
“Người tiếp theo”.
Vu Hồng lại đưa tay tóm lấy một nữ vệ.
Một nữ vệ khác bay sang.
Nam Hạnh Nhi mở to mắt.
Nữ vệ đó đã lớn lên cùng cô ta từ nhỏ.
“Lê Nhi?”.
Nam Hạnh Nhi kêu lên.
Nữ vệ tên Lê Nhi cũng bị gãy hết xương giống Tiểu Dung, hơi thở yếu ớt, không còn sức phản kháng.
Cô ta gian nan quay đầu, dường như muốn nhìn Nam Hạnh Nhi lần cuối.
Lúc này, Lê Nhi đột nhiên hét lên: “Cô chủ, cứu tôi! Cứu tôi!”.
Lời nói này giống như con dao đâm mạnh vào tim Nam Hạnh Nhi.
Nam Hạnh Nhi thúc đẩy khí kình, nhưng lại không còn sức.
“Cô chủ, vô dụng thôi, cô không đấu lại Vu Hồng đại nhân! Bây giờ chỉ có một cách để cô cứu tôi, đó là đầu hàng Vu Hồng đại nhân. Cô chủ, đầu hàng đi! Chỉ cần cô đầu hàng, chúng tôi đều có thể sống sót! Cô chủ…”.
Lê Nhi đột nhiên giống như phát điên khuyên nhủ Nam Hạnh Nhi.