Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4319: “Chết sao? Quá dễ dàng!”



“Không... không được... tuyệt đối không được...”

“Tôi không thể bán đứng chồng mình! Tôi sẽ không phản bội chồng mình! Tôi tuyệt đối sẽ không phản bội chồng mình, tôi sẽ không phản bội...”

Con ngươi của Nam Hạnh Nhi dãn ra, đôi môi run rẩy không ngừng nói.

“Vậy cô chủ cứ trơ mắt nhìn chị em bọn tôi chết hết sao? Cô chủ, chúng tôi đã đi theo cô biết bao nhiêu năm, lẽ nào lại không bằng người đàn ông đó sao? Chúng tôi có nhiều mạng thế này cũng không bằng một cái mạng của anh ta à?”

“Cô chủ, cô thật ích kỷ! Cô thật ngu ngốc! Cho dù cô có hy sinh bọn tôi thì thế nào chứ? Người đàn ông đó từ xưa đến nay đều không hề yêu cô, chỉ có mình cô luôn luôn gọi anh ta là chồng mà thôi, nhưng anh ta có bao giờ xem cô là vợ của mình chưa?”

“Cô chủ, đó cũng chỉ là mong muốn của một mình cô mà thôi, hôm nay cô hy sinh vì anh ta thì cô đổi lại được gì? Cô chết rồi, cùng lắm là anh ta đau lòng một chút, rồi sau đó cũng sẽ quên cô nhanh thôi! Đừng quên rằng, ở Giang Thành, anh ta còn một người phụ nữ khác! Mà người phụ nữ đó chính là người vợ mà anh ta công nhận!”

“Cô chủ, không đáng! Không đáng đâu!”

“Cô chủ, tôi không muốn chết! Cô cứu tôi với!”

Lê Nhi giàn giụa nước mắt, gào khóc nói.

Cùng lúc đó, sau lưng Nam Hạnh Nhi cũng vang lên giọng nói đầy đau đớn thống khổ của các nữ vệ.

“Cô chủ, cô cứu chúng tôi với! Cầu xin cô!”

“Cô cứ xem là vì thương xót cho chúng tôi mà đầu hàng Vu Hồng đại nhân đi!”

Advertisement

“Cô chủ, tôi chỉ muốn sống thôi...”

Mọi người nhao nhao nói, điên cuồng thuyết phục Nam Hạnh Nhi.

Vẻ mặt Nam Hạnh Nhi tái nhợt, nước mắt lưng tròng, thẫn thờ nhìn chằm Lê Nhi.

Từng lời nói của Lê Nhi như một cây đao đầm đìa máu, cắt đứt hoàn toàn nội tâm mà cô ta đang che giấu.

“Đúng vậy, mình xem Lâm Chính là chồng, nhưng Lâm Chính có xem mình là vợ không? Mình đã từng được anh ta gọi là vợ chưa? Ở trong lòng anh ta, mình chỉ là một con chó trung thành và nghe lời anh ta mà thôi!”

“Người phụ nữ mà anh ta thật lòng quan tâm chỉ có Tô Nhu ở Giang Thành thôi nhỉ?”

“Chỉ vì một thằng đàn ông vô tâm như vậy, tại sao mình phải hy sinh mạng sống của các chị em mình chứ?”

“Mấy người nói đúng, thật sự không đáng.... Chuyện này hoàn toàn không đáng...”

Advertisement

Nam Hạnh Nhi như đã bị tẩy não, lập tức đưa thanh đao trong tay ra.

Vu Hồng thấy thế, hài lòng gật đầu rồi rút hết khí thế, nhìn về phía Nam Hạnh Nhi nói: “Cô Hạnh Nhi, cô nghĩ thông suốt chưa?”

“Tôi nghĩ thông suốt rồi, tôi... Tôi đầu hàng cô! Tôi đầu hàng...”

Nam Hạnh Nhi thẫn thờ nói, sau đó bước chậm rãi tới chỗ Vu Hồng, quỳ gối xuống.

“Cô Hạnh Nhi, tôi rất hài lòng vì cô đã hiểu ra, tôi tin rằng cô sẽ không cảm thấy hối hận vì quyết định của cô ngày hôm nay!”

Vu Hồng cười nói.

Nhưng vào giây tiếp theo.

Nam Hạnh Nhi đột nhiên ngẩng đầu, tay kia chộp lấy con dao găm, đâm mạnh vào bụng của Vu Hồng.

“Chết đi!”

Nam Hạnh Nhi gào lên.

Con dao găm mang theo tất cả khí kình trong cơ thể cô ta, lưỡi dao sắc bén lộ ra, giống như có thể đâm xuyên mọi thứ.

Vu Hồng giật mình nhưng phản ứng của cô ta lại nhanh đến mức khó tin, gần như chỉ trong nháy mắt, sức mạnh phi thăng đã bao phủ toàn bộ cơ thể của cô ta.

Keng!

Con dao găm đâm vào bụng cô ta, bị sức mạnh phi thăng bẻ gãy ngay tại chỗ.

“Không biết điều!”

Vu Hồng thẹn quá hóa giận, lập tức giận dữ đá mạnh về phí Nam Hạnh Nhi.

Nam Hạnh Nhi lập tức bị đá bay đi, ngã xuống đất đầy nặng nề, khóe miệng bê bết máu.

“Các nữ vệ của cô đều đã biết được lợi hay hại cả rồi, tại sao cô còn ngoan cố như vậy hả?”

Vu Hồng lạnh lùng quát.

“Biết được lợi hay hại? Vu Hồng! Cô cho rằng tôi là con ngu sao? Người của tôi đều đã bị cô phế bỏ, họ không thể nói được dù chỉ một câu, cho dù có thể nói được, họ cũng sẽ không bao giờ thuyết phục tôi! Từ đầu đến cuối, chỉ có cô sử dụng thuật gây ảo giác để tạo ảo giác cho tôi mà thôi!”

Nam Hạnh Nhi cười khẩy: “Cô cho rằng tôi không nhận ra sao?”

Vu Hồng nghe thấy thế, lập tức cau mày lại.

Cô ta lại cử động ngón tay.

Ngay trong tích tắc, các ‘nữ vệ’ đang thuyết phục ở bên cạnh Nam Hạnh Nhi đột nhiên biến mất.

Cả người của Nam Hạnh Nhi run lên, bây giờ cô ta mới nhìn thấy rõ.

Cho dù là Lê Nhi hay các nữ vệ đều không hề nhúc nhích.

Lê Nhi đang hấp hối vẫn bị Vu Hồng bóp chặt, còn những nữ vệ khác đang nằm trên mặt đất cũng không còn rên rỉ nữa.

Những lời ‘thuyết phục’ ban nãy đều là thủ đoạn mê hoặc của Vu Hồng mà thôi.

“Đúng là cô rất thông minh!”

Vu Hồng gằn giọng nói.

“Mặt dù thực lực của tôi không bằng cô, nhưng đầu óc của tôi chắc chắn sẽ không kém hơn cô, Vu Hồng, cô mau dừng mấy thủ đoạn này lại đi!”

Nam Hạnh Nhi bật cười thật to, cực kỳ đắc ý.

Nhưng Vu Hồng vẫn lắc đầu, nói nhỏ: “Nam Hạnh Nhi, tôi đã cố thuyết phục cô nên đầu hàng nhưng cô lại không biết điều, vậy có lẽ cô đã hiểu không đầu hàng thì sẽ có kết cục như thế nào rồi nhỉ?”

“Chết thôi mà, nếu Nam Hạnh Nhi này sợ thì tôi không phải là người của Nam Ly Thành!”

Nam Hạnh Nhi khịt mũi, cười nói.

“Chết sao? Quá dễ dàng!”

Vu Hồng lắc đầu: “Người nhà họ Mãn đã nói rồi, nếu cô không chịu đầu hàng, họ muốn cô sống không bằng chết!”

Con ngươi của Nam Hạnh Nhi khẽ run lên.

Vu Hồng quay người lại, gằn giọng nói: “Mãn Mục, giao lại cho anh!”

“Há há há há há, Vu Hồng đại nhân, tôi vẫn luôn đợi cô nói câu này thôi đó!”

Người đàn ông có râu mép cười ha hả, sau đó vung tay lên híp mắt nói: “Các anh em, không phải các người vẫn luôn muốn hợp tu cùng công chúa của Nam Ly Thành sao? Nào, hôm nay cơ hội đã tới rồi! Còn đứng đó ngẩn người làm gì vậy? Ra tay đi!”

“Há há há há há, cảm ơn Mãn Mục đại nhân!”

“Đúng là tôi đã thèm muốn từ lâu, chỉ sợ ả đàn bà này mềm nhũn đầu gối đầu hàng mà thôi!”

“Ả đàn bà này có khí phách như vậy, một lát nữa hợp tu chắc chắn sẽ rất sướng!”

“Há há há há, tôi nóng lòng muốn nhìn thấy bộ dạng cầu xin tha thứ của cô ta quá đi!”

Mấy gã đàn ông vạm vỡ lao ra từ trong đám người, cười nham nhở lao về phía Nam Hạnh Nhi và các nữ vệ đang bị thương nặng.

Nam Hạnh Nhi run rẩy thở dốc, vội vàng thúc giục khí kình trong cơ thể mình, định tự sát.

Nhưng vào giây tiếp theo, vài cây châm bạc bay tới lập tức khóa chặt khí mạch của cô ta lại.

“Cái gì?”



Nam Hạnh Nhi sửng sốt.



“Muốn tự sát sao? Mơ đi cưng”.



Mãn Mục cười khinh khỉnh.



“Đừng mà... Khốn nạn! Cút hết cho tôi!”



Nam Hạnh Nhi gào lên thảm thiết, liên tục lùi về phía sau, vung vẫy con dao đang cầm trong tay không ngừng.



Nhưng vô ích.



Hai gã đàn ông to lớn cởi áo khoác ra đi về phía cô ta, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.



Nam Hạnh Nhi vẫn muốn lùi về phía sau nhưng lại bị một bức tường khí chặn lại.



Cô ta ngơ ngác nhìn về phía trước, sau đó từ từ nhắm mắt lại, hoàn toàn tuyệt vọng.



Nhưng vào lúc này.



Lộp cộp lộp cộp...



Đột nhiên có tiếng vó ngựa truyền đến.



Tất cả mọi người đều ngừng lại, nhìn về phía phát ra âm thanh.



Một người cưỡi ngựa trên con đường lớn đầy yên tĩnh, cả người phủ đầy gió tuyết đang chạy tới...