Mãn Mục che cánh tay bị cụt, hét lên thảm thiết, liên tiếp lùi về phía sau.
Mọi người trợn tròn mắt, không dám tin vào những gì đang thấy.
Cây đao đó là Nguyệt Đao làm bằng thép tinh thuần đấy? Bảo đao do chính tay ông tổ ban thưởng cho Mãn Mục! Chém sắt như chém bùn, nhẹ nhàng cắt đứt sợi tóc bay đến, cực kỳ sắc bén, thế mà bị người đàn ông này chặt thành từng mảnh?
"Không thể nào...”
“Lâm minh chủ này... có chút thực lực!”
"Mọi người cẩn thận!"
Advertisement
Mọi người đều căng thẳng.
"Giết! Giết cho tôi! Cho dù anh ta có thực lực gì, vẫn chưa đạt tới cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, chúng ta nhiều người như vậy, còn sợ anh ta sao? Giết!"
Có hàng trăm cường giả nhà họ Mãn ở đây, hắn không tin bọn họ không thể đối phó với Lâm Chính.
“Vu Hồng, cô cũng lên cho tôi! Nếu cô có thể chém Lâm Chính, cô chính là công thần của trận chiến này, sẽ được ông tổ ban thưởng, chỉ dạy để cô bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên!”
Mãn Mục nói.
Advertisement
Vu Hồng nghiến răng, hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Chính, lập tức lao đến, dẫn đầu đoàn người tấn công Lâm Chính.
Lâm Chính hờ hững nhìn chằm chằm vô số cường giả khắp nơi, yên lặng ngồi trên ngựa, không chút hoảng sợ.
Đợi những người này đến gần, ngón tay anh khẽ động.
Vù!
Một trận gió lạnh kinh khủng ập đến, sau đó lấy anh làm trung tâm, bốn phía xuất hiện từng lớp hàn băng.
Khoảng hơn chục người lao đến chưa kịp đề phòng, đã bị sương giá bao phủ, đóng thành tượng băng ngay tại chỗ.
Những người khác thấy vậy, sắc mặt tái mét, vội vàng dừng bước.
"Đây là sức mạnh gì?"
“Anh ta biết lực băng sương sao?”
Môi mọi người run lên bần bật, cực kỳ sợ hãi.
"Sợ cái gì? Lên cho tôi! Tôi muốn xem anh ta có thể giết được bao nhiêu người!"
Vẻ mặt Mãn Mục dữ tợn, rút ra thanh đao treo ở bên hông, thúc giục sức mạnh phi thăng, cũng muốn gia nhập trận chiến.
"Không thể đi qua!"
Vu Hồng đang do dự, lập tức hét lên.
Nhưng Mãn Mục đang bị cơn giận lấn át căn bản không nghĩ được nhiều, giơ lưỡi đao lên phóng ra luồng đao khí dài, chém về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không trốn không tránh, giơ tay lên, búng nhẹ.
Vụt!
Vầng sáng xanh nhạt bao lấy một người một ngựa.
Đao khí đánh vào, vỡ ngay tại chỗ.
"Khốn kiếp!"
Mãn Mục vẫn lao đến không ngừng, điên cuồng vung đao.
Đao khí khủng bố lần nữa được tạo ra.
Nhưng đến quá gần Lâm Chính, băng sương quanh người hắn cũng dày hơn, dường như sắp đóng băng hắn.
Dựa vào sức mạnh phi thăng, Mãn Mục hết lần này đến lần khác đập tan băng sương, đến gần Lâm Chính.
Lâm Chính hờ hững nhìn Mãn Mục, như nhìn sinh vật đáng thương.
“Là anh không biết điều!”
Vu Hồng vừa sốt ruột vừa tức giận, muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng đột nhiên ý thức được cái gì, cả người cứng đờ.
“Chết đi!”
Sau rất nhiều nỗ lực, cuối cùng Mãn Mục đã đến gần Lâm Chính, đang định tấn công thì Lâm Chính đá vào người hắn.
Ầm!
Tốc độ của cú đá này đã vượt qua tưởng tượng của Mãn Mục.
Mãn Mục bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống đất, khiến cho mặt đường vỡ tan tành.
Hắn liên tục nôn ra máu, ngục lõm xuống, cả người như sắp chết.
Hắn vội vàng nhét mấy viên thuốc vào miệng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn lảo đảo đứng dậy, nhìn thấy Lâm Chính nhàn nhã đứng ở đó, trong lòng càng oán hận.
"Các người làm sao thế? Chết hết rồi à? Lên cho tôi, lên!"
Mãn Mục tức giận gầm lên, quay đầu nhìn về phía cường giả nhà họ Mãn.
Nhưng mới liếc mắt, Mãn Mục đã ngây dại.
Lúc này tất cả người nhà họ Mãn đứng bên cạnh... đã biến thành tượng đá, đông cứng tại chỗ...