Nói cách khác Lâm Chính đóng băng đám người này chẳng qua chỉ trong chốc lát.
Bản lĩnh như thế… quả thật quá hãi hùng.
Lúc này Mãn Mục mới nhận ra đám người này của mình không phải là đối thủ của Lâm Chính.
Người này mạnh hơn hắn nghĩ rất nhiều.
E là ông tổ không xuất hiện thì cả nhà họ Mãn không có ai là đối thủ của người này.
Chạy thôi!
Phải chạy thôi!
Mãn Mục xoay người định chạy trốn.
Nhưng chưa đi được mấy bước.
Advertisement
Vèo!
Uy lực đáng sợ lao đến trấn áp đánh gãy hai chân hắn.
Cả người Mãn Mục ngã đập xuống đất, không đứng lên được.
Vu Hồng trợn to mắt nhìn cảnh tượng này, đầu óc đã trống rỗng.
Cô ta biết rất rõ Mãn Mục có thực lực thế nào, người này đã được ông tổ nhà họ Mãn chỉ dạy, cũng được xem là cao thủ hàng đầu trong nhà họ Mãn.
Dù Vu Hồng có đánh với hắn cũng phải tốn rất nhiều sức.
Nhưng hắn lại chẳng có sức đánh trả khi ở trước mặt Lâm Chính.
Thực lực của Lâm Chính này đã tăng lên rất nhiều rồi.
Đây là thành quả anh ta đến vùng cực hàn đó sao?
Advertisement
Xem ra anh ta đã có sự chuẩn bị.
Nhưng chỉ như thế thì làm sao đối phó được với Lục Địa Thần Tiên?
Ánh mắt Vu Hồng trở nên nghiêm trọng, đã bắt đầu suy xét đến đường lui.
Lâm Chính đi đến chỗ Mãn Mục, từ trên cao nhìn xuống người đang nằm rạp dưới đất.
“Họ Lâm kia, anh dám giết tôi! Ông tổ của tôi sẽ chém anh mười ngàn nhát! Chắc chắn sẽ chém anh mười ngàn nhát!”
Mãn Mục gào lên, giọng điệu vẫn hàm chứa sự không cam lòng vô tận.
“Mười ngàn nhát hả?”
Lâm Chính rút Thiên Sinh Đao ra, nhìn thanh đao sắc bén, bình tĩnh nói: “Anh muốn trải nghiệm không?”
Mãn Mục sửng sốt.
Chỉ thấy Lâm Chính bỗng vung đao lên.
Soạt!
Một miếng da rơi ra từ trên cánh tay Mãn Mục.
Cảm giác đau đớn rát buốt ập đến.
“Tôi sẽ đảm bảo mười ngàn nhát đao này không làm anh không chết được đâu”.
Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó cánh tay nhanh chóng vung lên chém về phía Mãn Mục.
Soạt soạt soạt!
Lưỡi đao biến thành ảnh xoay quanh Mãn Mục.
Một ngàn nhát đao chém xuống, da thịt trên người Mãn Mục gần như đều bị lột ra, cả người biến thành huyết nhân.
Cơn đau đớn dữ dội khiến hắn thét lên.
Sau đó là một ngàn đao lần thứ hai.
Tay chân Mãn Mục đều bị chém, xương cốt cả người lòi ra, bị chém gãy từng chút.
Sau đó là một ngàn đao lần thứ ba.
Một ngàn đao lần thứ tư.
Một ngàn đao lần thứ năm…
Đến khi mười ngàn nhát kết thúc, cả người Mãn Mục chỉ còn lại nội tạng và thần kinh dính vào bộ xương, đã không còn nhìn ra hình dạng con người nữa.
Hắn muốn thét lên nhưng đầu lưỡi đã bị cắt đứt.
Vu Hồng nhìn thấy thế cũng hít khí lạnh.
Lúc này cô ta mới nhận ra Lâm Chính không chỉ có thực lực mạnh mà còn có y thuật.
Mười ngàn nhát đao không chết…
Đây là phải hiểu rõ cấu tạo cơ thể con người thế nào mới có thể làm được?
Lâm Chính cưỡi ngựa đến trước mặt Mãn Mục.
“Tôi vốn định để anh tận mắt nhìn thấy nhà họ Mãn bị tôi tiêu diệt nhưng nghĩ lại người như anh không cần thiết phải sống lâu như thế, vậy thì để anh nhìn thấy đám thuộc hạ này của anh chết thế nào nhỉ”.
Lâm Chính lạnh nhạt nói, khẽ giơ tay lên rồi nắm chặt lại.
Ầm…
Hàng trăm tia lôi hỏa từ trên trời giáng xuống chém mạnh vào đám người nhà họ Mãn đã bị đông cứng đó.
Vèo vèo vèo...
Tất cả tượng băng đều nổ tung, biến thành từng mảnh băng.
Đôi đồng tử không lòi ra của Mãn Mục xoay chuyển, nhìn thấy cảnh tượng này lại không nói nên lời, chỉ có trái tim đập cực kỳ nhanh.
Hắn chống đỡ cơ thể tàn tạ muốn đứng dậy.
Nhưng ngay sau đó.
Vụt!
Khí thế của Lâm Chính từ trên trời rơi xuống làm cho cả người Mãn Mục tan thành mây khói.
Đến đây đám người Mãn Mục đã bị Lâm Chính giết sạch.
Lâm Chính lau Thiên Sinh Đao trong tay, sau đó mới đưa mắt nhìn sang Vu Hồng.
Lúc này Vu Hồng đã đi đến trước mặt Nam Hạnh Nhi, thanh kiếm dài trong tay chỉ vào Nam Hạnh Nhi.
“Mặc dù tôi quen cô không lâu nhưng chắc cô cũng biết tính cách của tôi, nếu cô làm như thế, cô không có khả năng sống, có biết không?”
Lâm Chính bình thản nói.
“Lâm minh chủ, tôi rất tôn trọng anh, mặc dù trước đó chúng ta có vấn đề với nhau nhưng anh đã cứu mạng tôi. Trong liên minh, tôi cũng cố gắng hết sức vì anh để phát triển liên minh, tôi cũng vào sinh ra tử với anh trong chuyện thế gia Ngạo Tuyết, nhưng hôm nay tôi chỉ muốn sống, tôi chỉ muốn sống, như thế không có gì sai chứ?”
Vu Hồng nghiến răng nói.
“Tôi từng nói, lập trường khác nhau thì đúng sai phụ thuộc vào cá nhân”.
“Lâm minh chủ, anh tha cho tôi một mạng, tôi không làm Nam Hạnh Nhi bị thương, tôi và anh đi đường của mình, thế nào?”
“Nếu cô làm như thế từ trước sẽ không có nhiều chuyện như vậy, nhưng cô đi theo địch thì đã đành, còn dẫn người đến chặn đường mấy người Hạnh Nhi, tôi không thể tha cho cô”.
Lâm Chính bình thản nhìn Vu Hồng, khàn giọng nói: “Nể tình cô từng giúp đỡ tôi, tôi cho cô một cơ hội, cô tự sát đi”.
“Gì cơ?”
Vu Hồng trợn to mắt run giọng nói.
“Lấy kiếm trong tay cô tự sát đi. Vu Hồng, đây là cơ hội cuối cùng tôi dành cho cô”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Ánh mắt Vu Hồng hơi ngây ra.
Nhưng chẳng mấy chốc hoàn hồn, sắc mặt sầm lại nói: “Đừng hòng… Lâm minh chủ, tôi sẽ không bỏ cuộc! Tôi còn muốn đắc đạo thành tiên, tôi còn muốn đạt đến cảnh giới Trường Sinh, muốn tôi tự sát là điều không thể”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt lóe lên vẻ thất vọng.
Anh không nói gì mà kéo dây thừng chậm rãi đi về phía Vu Hồng.
“Đứng lại!”
Vu Hồng lập tức để kiếm vào cổ Nam Hạnh Nhi muốn đe dọa Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không có ý dừng lại, cứ thế lạnh lùng đi đến rồi dừng trước mặt Vu Hồng.