Trước đó Lâm Chính đầy sức sống. Mới chỉ có mấy ngày không gặp mà anh đã trở nên yếu giống như mắc bệnh nặng như thế này.
Lẽ nào...là triệu chứng của Băng Hỏa? Vu Hồng nín thở, lập tức hiểu ra.
“Cơ thể tôi trước giờ không tốt, mọi người cũng biết đấy. Lần trước thuốc mà Ngạo Hàn Mai tìm ở Tiên Cốc không có tác dụng. Giờ không có thuốc chữa Băng Hỏa phát tác nên đương nhiên không sống được lâu nữa”, Lâm Chính yếu ớt nói.
Vu Hồng im lặng không nói được gì.
“Tôi đã tha cho cô rồi tại sao cô còn quay về đây. Lẽ nào cô hối hận nên về nhận tội sao?”
Advertisement
Lâm Chính hỏi. Vu Hồng giật mình: “Lâm minh chủ, thực ra tôi làm nội gián trong nhà họ Mãn, tới lấy thông tin chứ không phải kẻ phản bội. Mọi người hiểu lầm tôi rồi”.
“Lúc cô chặn Nam Hạnh Nhi thì đâu có như vậy. Nếu như tôi không kịp thời có mặt thì có lẽ cô ấy đã chết rồi”
Lâm Chính hừ giọng với vẻ mặt không dám tin.
“Tôi vốn muốn lên kế hoạch để cô Hạnh Nhi có thể rời khỏi hiện trường, sao tôi có thể ra tay với cô ấy được. Anh thật sự hiểu lầm tôi rồi. Nếu không tại sao tôi lại về tự lao đầu vào rọ chứ”
Advertisement
Vu Hồng vội vàng giải thích. Thế nhưng đám đông không tin.
Vu Hồng thấy vậy bèn bặm môi: “Các vị đã không tin thì tôi cũng không còn gì để nói. Tình báo mà tôi có được đang ở đầu tôi. Tôi vốn nghĩ rằng thông tin mình có được có thể giúp thay đổi tình thế nhưng giờ mọi người không tin tôi thì cùng lắm là chúng ta cùng chết thôi”.
Nói xong Vu Hồng nhắm mắt đầy quả quyết. Đám đông im lặng. Mọi người đều không thể hiểu được chân tướng sự việc như thế nào. Lâm Chính suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng.
“Tình báo mà cô có được là gì?”
“Lâm minh chủ tin tôi sao?”
“Tôi lấy thân phận của minh chủ ra ân xá cho cô. Nếu như cô không phản bội chúng tôi thì sau cuộc chiến này cô sẽ lập công lớn. Còn nếu cô phản bội mà thông tin của cô có tác dụng thì tôi cũng sẽ không trách tội cô”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Vu Hồng gật đầu, lập tức nói: “Minh chủ, thực ra lão tổ của nhà họ Mãn không phải là không thắng được. Sau khi tôi trà trộn vào thì đã thăm dò và phát hiện ra được lúc lão tổ của bọn họ đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên thì đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Dù miễn cưỡng đột phá thành công nhưng có để lại di chứng. Nếu như anh chiến đấu với đối phương và tìm ra điểm yếu hại để tấn công thì cũng sẽ chiến thắng dễ như trở bàn tay thôi”.
“Cái gì?”, đám đông thất kinh.
“Là điểm yếu hại nào?”, trang chủ hỏi.
“Dưới nách”
Vu Hồng nói: “Nghe nói cơ thể của lão tổ là đao thương bất nhập. Duy chỉ có dưới nách dùng sức mạnh Băng Hỏa là có thể tấn công được. Nhà họ Mãn nếu không có lão tổ chống lưng thì chắc chắn sẽ không thể làm được gì và chúng ta sẽ chiến thắng.
Đám đông ngạc nhiên.
“Chuyện quan trọng như vậy sao cô có thể biết được?”, Sở Thu chau mày.
“Đúng vậy, bí mật như thế chắc chắn là nhà họ Mãn sẽ giấu kín, sao lại để cho cô có thể biết được chứ.
Thành chủ Nam Ly Thành chất vấn. Ánh mắt đám đông đều tập trung vào Vu Hồng, chờ đợi lời giải thích
Vu Hồng im lặng sau đó đi ra ngoài và lấy ra một cái túi vải bố từ trên lưng ngựa, xách vào.
“Đây là gì vậy?”
Vu Hồng mở túi ra. Bên trong là một cô gái bị trói. Cô gái sợ hãi, có vẻ như đã bị cắn lưỡi và bị mù nên không còn nói được nữa. Cô ta run rẩy.
“Đây là cháu của lão tổ, cũng là người kế thừa duy nhất của họ. Tin tức mà tôi biết được là từ cô ấy”
“Sao cô ấy vừa bị mù vừa bị câm thế kia”.
“Cô ấy là người quan trọng, tôi đã bắt cô ta đi và sợ bị lộ nên đã phải cắt lưỡi”, Vu Hồng nói.
Đám đông chau mày.
“Xem ra tin tức có vẻ đứng tin", Lâm Chính phất tay: Người đâu trị khỏi mắt và giúp cô ấy nói được để tôi hỏi chuyện”.
“Vâng”, Sở Thu lập tức đưa cô ấy đi.
“Minh chủ Vu Hồng giờ phải làm sao?”, thành chủ chắp tay.
“Tạm thời…để yên đã. Nếu như cô ấy nói dối thì tôi sẽ giết….khụ…khụ”
Lâm Chính nói xong lại ho dữ dội: “Vu Hồng, cô lui ra đi”.
“Minh chủ bảo trọng”, Vu Hồng chắp tay quay về phòng của mình...