Vu Hồng tới khiến tất cả đều bất ngờ. Người của liên minh cảm thấy bất an.
Dù sao thì những gì Vu Hồng nói cũng chỉ là một phía. Cô ta rốt cuộc có phản bội hay không, chẳng ai có thể biết được.
Thành chủ vẫn không tin cho lắm nên đã ra lệnh theo dõi sát sao cô ta. Vu Hồng ngoan ngoãn ở trong phòng, im lặng chờ đợi kết quả.
“Minh chủ định thế nào?”, trang chủ Tiếu Vân Trang lên tiếng.
“Đại chiến sẽ diễn ra sớm…”, anh nói.
Advertisement
“Cái gì?”, đám đông kinh ngạc.
“Minh chủ, ý của cậu là…Vu Hồng tới đầu hàng sao?”
“Vù Hồng phản bội là vì tránh nguy hiểm thì không có cớ gì cô ta lại quay lại mạo hiểm như thế này”
“Vậy nên khả năng cao là cô ta đi làm nội gián thật”.
Advertisement
“Khụ khụ…”
Lâm Chính lại ho khù khụ. Mặt anh tái nhợt, mồ hôi chảy nhễ nhại.
“Minh chủ, cậu không sao chứ?”
“Minh chủ, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Anh thật sự phát bệnh rồi sao?”
Đám đông còn tưởng Lâm Chính cố tình làm vậy trước mặt Vu Hồng. Thật không ngờ đây lại là sự thật.
“Không sao…không sao”.
Lâm Chính thở hổn hển: “Một lúc là ổn thôi”
Thực ra mọi người không biết đây là kết quả của việc Lâm Chính dùng thuốc. Đan dược đang phát tác dụng. Nếu nó có thể dung hợp thì sức mạnh Băng Hỏa cũng có thể kết hợp và tạo thành sức mạnh tối thượng của anh.
Nếu không thể dung hợp thì kết cục của Lâm Chính sẽ vô cùng thê thảm. Đây là một màn đặt cược cực kỳ mạo hiểm. Thế nhưng Lâm Chính không còn lựa chọn nào khác. Đám đông lộ vẻ lo lắng.
“Giờ phải làm sao minh chủ?”, Sở Thu chắp tay hỏi.
“Chuẩn bị ứng chiến bất cứ lúc nào”, Lâm Chính nói.
“Vâng…”
“Mãn Long đại nhân, Vu Hồng báo tin rằng Lâm minh chủ đột nhiên phát bệnh, yếu vô cùng, giờ đang là thời cơ tấn công tốt nhất”.
Tại cung điện hoang tàn của núi Thiên Thần, một người vào trong và kêu lên.
Đám đông đang họp bàn bàng hoàng
“Phát bệnh sao”, Mãn Long chau mày
“Nguyên nhân là gì?”
“Nghe nói Lâm minh chủ nhiễm bệnh sau khi tới vùng cực hàn. Lần này cậu ta tới đó cũng là vì tìm thuốc giải nhưng không có kết quả. Tính ra thì mấy ngày này chính là ngày phát bệnh”, người kia nói tiếp.
“Ha ha, quả đúng là ông trời giúp chúng ta”.
“Gia chủ liên minh Thanh Huyền chẳng khác gì nằm trong tay chúng ta rồi”.
“Gia chủ, chúng ta mau tấn công thôi” .
“Gia chủ hành động thôi ạ”
Mãn Long chỉ do dự và cảm thấy nghi ngờ. Đúng lúc này có giọng nói vang lên.
“Lập tức hành động”.
“Lão tổ?”
Mãn Long ngẩng đầu: “Nếu chuyện này là giả thì sao?”
“Không sao. Vu Hồng đã xâm nhập và đó rồi, mục đích của chúng ta đã đạt được, lập tức hành động dù có sai sót thì bọn họ cũng không thể đỡ được”.
Giọng nói của lão tổ vang lên. Đám đông đồng loạt chắp tay đầy hào hứng.