Lúc này mới phát hiện có bóng người bỗng nhiên xuất hiện ở cổng lớn!
Vu Hồng!
Là cô ta!
Cửa mở ra!
“Vu Hồng! Vô Liêm sỉ, cô dám phản bội minh chủ!”
Advertisement
"Tôi đã sớm đoán được cô ta sẽ đến đây đầu hàng!"
“Cô ta thật kinh tởm!”
Đám người Sở Thu vội vàng chạy đến, muốn bắt Vu Hồng.
Nhưng thực lực Vu Hồng không hề yếu, cô ta trở tay đánh ra một chưởng, buộc đám người Sở Thu lùi về phía sau, sau đó tiếp tục đẩy cửa ra.
Sở Thu nổi giận đùng đùng, chỉ muốn lột da rút gân Vu Hồng.
Advertisement
Quả thật gã cũng quá sơ ý, sau khi đóng cửa lập tức tập hợp người xử lý thương binh, tích cực chuẩn bị chiến đấu, chỉ cử vài người canh cửa, Vu Hồng đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt giết chết những người này, rồi mở cửa.
Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt, căn bản không kịp phản ứng.
Đến khi mọi người muốn ngăn cản thì đã quá muộn.
"Vu Hồng, cô lại làm tôi thất vọng rồi”.
Lâm Chính vừa thu xếp ổn thỏa cho thành chủ Nam Ly Thành bước đến, nói với Vu Hồng.
"Xin lỗi Lâm minh chủ, tôi bị ông tổ nhà họ Mãn ép uống thuốc độc, độc của Lục Địa Thần Tiên không ai giải được, nếu tôi không làm như vậy thì chắc chắn sẽ chết...”
Vu Hồng khẽ nói.
"Vì sống sót, ngay cả giới hạn, nguyên tắc, thậm chí cả thể diện cũng không cần sao? Sống tạm bợ như vậy, có ý nghĩa gì?"
Lâm Chính lắc đầu nói.
“Sống tạm bợ cũng tốt hơn chết”.
Vu Hồng nói.
"Vậy sao?"
Lâm Chính thở hổn hển, nhẹ giọng nói: "Sống có tôn nghiêm... không phải tốt hơn sao?"
Vu Hồng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên ý thức được gì đó.
Lúc này, liên quân nhà họ Mãn dưới sự chỉ đạo của ông tổ nhà họ Mãn đã xông vào.
"Giết cho tôi! Tốc chiến tốc thắng!"
Ông tổ nhà họ Mãn nghiêm túc hét lên, sau đó lao thẳng về phía Lâm Chính, ý đồ giết chết anh.
Ngay khi lao đến gần Lâm Chính, ông tổ nhà họ Mãn chợt ý thức được có gì đó không đúng, sắc mặt già nua thay đổi, vội nói: "Lui!"
Nhưng... đã quá muộn...
Vụt!
Một tia sáng bay vút lên bầu trời rồi nở rộ.
Chỉ thấy một lá bùa cực lớn đột nhiên sáng lên trên khoảng đất trống trước cổng, sau đó vô số đường vân xuất hiện, trong nháy mắt sáu tia chớp từ trên trời giáng xuống, nhốt ông tổ nhà họ Mãn và nhóm người đầu tiên vào thành.
Có người muốn phá lồng sét, nhưng vừa đến gần, lập tức bị sét đánh thành tro.
"Bẫy?"
Vu Hồng trợn tròn mắt.
"Vũ Hồng, tôi tin tưởng cô, nhưng cô phản bội tôi trước, tôi đã cho cô cơ hội, kỳ thật nếu ban đầu cô lựa chọn tự sát trước mặt tôi, sau khi cô tự sát tôi sẽ cứu cô, nhưng cô nhiều lần làm tôi thất vọng, cho nên lần này, cô đến để đầu hàng, tôi cũng không tin cô!”
“Chắc hẳn cô bé kia là do cô bắt cóc ở nơi nào đó, giả làm chắt của ông tổ nhà họ Mãn, để lừa lấy lòng tin của tôi nhỉ? Nếu là chắt được ông tổ nhà họ Mãn coi trọng thì sao lại yếu đuối như vậy chứ? Với thủ đoạn của ông tổ nhà họ Mãn, nhất định sẽ huấn luyện cô bé trở nên lì lợm”.
"Vu Hồng, cô đã lựa chọn con đường không thể quay đầu”.
Lâm Chính nhàn nhạt nói, trong mắt lộ ra kiên định.
Vu Hồng há miệng, nhưng nhanh chóng cắn răng nói: "Lâm minh chủ, tôi biết anh không đơn giản, nhưng làm cũng đã làm rồi, tôi không hối hận! Ngược lại là anh, bày ra cái bẫy này thì anh cũng không thoát được, anh đang dùng bản thân làm mồi nhử sao?"
Lời này nói ra, đám người ông tổ nhà họ Mãn mới ý được được, Lâm Chính cũng bị nhốt trong này.
"Dĩ nhiên”.
Lâm Chính thản nhiên cười nói: "Tôi không làm như vậy, sao có thể dễ dàng lừa được ông tổ nhà họ Mãn chứ?"