Ông tổ nhà họ Mãn gật đầu liên tục, lạnh lùng nói: “Dám lấy tính mạng của mình để dụ dỗ tôi! Cậu thật to gan, chỉ là cậu thật sự sẽ không ngây thơ mà cho rằng vật này có thể bao vây tôi lại chứ?”
Nói xong, ông tổ nhà họ Mãn dùng tay không chém vào lồng giam sấm sét.
Đoàng!
Một nguồn sức mạnh phi thăng thuần khiết màu vàng kim giống như hình lưỡi liềm bay ra ngoài như con thoi, xé lồng giam sấm sét thành một lỗ thủng.
Luồng sấm sét đánh vào người của ông tổ nhà họ Mãn, nhưng cuối cùng lại không gây ra bất kỳ một vết thương nào.
Mọi người giật mình.
"Ông tổ thật oai phong!”
Những người bị bao vây hét lên đầy phấn khích.
Vẻ mặt của Vu Hồng cũng tỏ ra vẻ vui mừng.
"Chỉ là một chút tài mọn, sao có thể đối phó với tôi được chứ?”
Ông tổ nhà họ Mãn lắc đầu, hờ hững nói: “Lôi trận này nhìn qua có vẻ rất mạnh, nhưng ở trong mắt của tôi, nó có thể bị xé nát trong tích tắc! Chỉ dựa vào nó để bao vây tôi sao? Mơ mộng hão huyền!”
"Thật không? Chỉ sợ rằng ông không thể phá được lôi trận này trong tích tắc đâu!”
Lâm Chính lạnh lùng nói, lảo đảo đi tới chỗ của ông tổ nhà họ Mãn.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Advertisement
Lâm Chính muốn làm gì?
Chỉ dựa vào trạng thái ốm yếu này mà anh ta còn muốn ra tay với đám người ông tổ nhà họ Mãn sao?
Đúng là viển vông!
Nhưng hành động của Lâm Chính lại đảo lộn hoàn toàn suy nghĩ của mọi người.
"Giết!”
Lâm Chính gào lên đầy giận dữ rồi đột ngột rút Thiên Sinh Đao ra, dồn tất cả sức mạnh vào cổ chân lao vọt tới.
"Giết!”
Người của liên minh Thanh Huyền cũng giơ đao lên, tấn công liên quân nhà họ Mãn đang liên tục lao vào cánh cửa.
Cuộc chiến chính thức bắt đầu.
Ông tổ nhà họ Mãn bị bao vây, liên minh Thanh Huyền không phải là không có sức để đánh trả.
Sở Thu đối đầu trực tiếp với Khổng Dương.
Advertisement
Tông chủ Thanh Huyền Tông dẫn đầu một nhóm người giữ chân đám người của Mãn Long.
Nữ Hoàng Thiên Trì không tham chiến mà đứng ở bên ngoài chiến trường quan sát tình hình.
Bỗng chốc, máu thịt tung tóe khắp chiến trường, khí tức huỷ diệt như một cơn gió lớn quét qua đám người.
Bên trong trận pháp.
Lâm Chính đã giết được vào đám đông.
Nhưng ngay cả việc chạy bộ cũng khó khăn đối với anh, sao có thể vung đao giết kẻ thù đây?
Vừa vào trong đám đông, anh đã bị bảy tám lưỡi kiếm sắc bén và khí kình bắn phá vào người.
Nhưng lúc này, xương chí tôn của Lâm Chính đều đã mở ra, người bình thường công kích không khiến anh đau đớn chút nào.
“Nghe nói cậu đang nắm giữ một trong những truyền thừa của thần mộ chí tôn! Chẳng lẽ, nó nằm bên trong cơ thể của cậu sao?”
Hai mắt ông tổ nhà họ Mãn sáng ngời, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính.
Lâm Chính gào lên một tiếng, giơ đao lên xông tới chém giết.
“Để tôi thử xem rốt cuộc cơ thể của cậu mạnh mẽ cỡ nào?”
Ông tổ nhà họ Mãn lạnh lùng nói, đột nhiên siết chặt nắm đấm, sức mạnh phi thăng thuần khiết và bá đạo nhanh chóng quanh quẩn ở phía trước nắm đấm, trong nháy mắt, nắm đấm của ông ta sáng chói như sao trời.
Bốp!
Ngay khi Lâm Chính đến gần, cú đấm đã nện thẳng vào ngực anh.
Năng lượng trên nắm đấm bùng nổ.
Ngực của Lâm Chính lóe lên ánh sáng màu vàng, sau đó bị đánh bay ra bên ngoài, đập thẳng vào rìa của lồng giam sấm sét, sau đó nặng nề ngã xuống đất, điên cuồng phun ra máu tươi.
Những người ở quá gần Lâm Chính đều bị những tia sáng màu vàng ấy tràn ra xé thành từng mảnh nhỏ, chết ngay tại chỗ.
“Hả?”
Những người khác sợ hãi vội vàng lùi lại phía sau, không dám đến gần ông tổ nhà họ Mãn.
Ông tổ nhà họ Mãn hoàn toàn không để ý tới mấy người này, đi về phía Lâm Chính.
Lâm Chính nắm chặt Thiên Sinh Đao, từ từ đứng dậy.
Trong miệng anh đầy thịt nát và máu.
Quá rõ ràng, cú đấm vừa nãy đã khiến anh bị nội thương.
Cho dù xương chí tôn có mở ra hoàn toàn cũng không thể tránh khỏi hoàn toàn việc bị thương.
Lục Địa Thần Tiên quả thật rất đáng sợ.
Nhưng Lâm Chính cũng không bỏ cuộc, anh gầm lên một tiếng rồi lại giơ đao lên xông về phía trước.
"Sao phải khổ vậy chứ?”
Ông tổ nhà họ Mãn lắc đầu, lại đấm thêm một cú nữa.
Lần này, cuối cùng ngực của Lâm Chính đã lõm xuống!
Nhưng vào lúc anh sắp bay ra ngoài, đột nhiên anh bấu vào bả vai của ông tổ nhà họ Mãn nhằm tránh cho cơ thể mình bị đánh lui, đồng thời anh còn chém thẳng một đao vào người ông tổ nhà họ Mãn, dường như anh đã sử dụng tất cả sức mạnh của mình, Thiên Sinh Đao tỏa ra một quầng sáng lộng lẫy.
“Hả?”
Ông tổ nhà họ Mãn rất bất ngờ, lập tức giơ ngang cánh tay chống đỡ thanh đao.
Xẹt!
Sức mạnh phi thăng biến dị ở trên lưỡi đao lập tức có tác dụng.
Đùng!
Ông tổ nhà họ Mãn bị chém lùi về phía sau, lùi về khoảng tầm chục bước mới dừng lại được.
Ông ta giơ cánh tay lên nhìn.
Trên cánh tay xuất hiện một vết đao dài hơn một tấc.
"Cậu lại có thể khiến cho cơ thể của tôi bị thương cơ à?”
Ông tổ nhà họ Mãn ngạc nhiên nói.
"Làm ông bị thương thì đã là gì? Tôi... còn muốn giết ông nữa kìa!”
Hai mắt của Lâm Chính đỏ bừng, lau đi vệt máu nơi khóe miệng, cầm đao xông tới một lần nữa.
Sức mạnh phi thăng biến dị ở trong cơ thể như nước sông tuôn trào, cùng với thanh đao đang vung vẩy chém về phía ông tổ.
“Ông tổ, tôi đến giúp ông!”
Vài người nhà họ Mãn muốn thể hiện bản thân, lập tức lao tới chỗ Lâm Chính.
Nhưng khi vừa tiếp xúc với sức mạnh phi thăng biến dị, cơ thể đã bị xé nát, chết thảm.
Tất cả mọi người đều sợ hãi.
Lúc này mới nhận ra rằng, mặc dù nhìn Lâm Chính có vẻ đang sắp chết, nhưng sức mạnh của anh đã vượt xa những người này rồi.
Tuy đợt tấn công này của Lâm Chính đã khiến cho những người khác phải sợ hãi, nhưng lại không thể khiến cho ông tổ nhà họ Mãn khiếp sợ.
“Tôi không nên chủ quan! Tôi luôn tin tưởng một điều, sư tử vồ thỏ thì cũng phải dùng hết sức, sao tôi lại sơ suất được chứ?”
"Lâm minh chủ, nếu cậu muốn chết thì tôi sẽ cho cậu được toại nguyện!”
Ông tổ nhà họ Mãn gằn giọng nói, đột nhiên khí thế cả người ông ta tăng vọt, cơ thể khô héo bỗng phồng lên, sau đó đi lùi về phía của Lâm Chính, vung mạnh cánh tay đánh văng đao khí của Lâm Chính ra ngoài, sau đó lại búng ngón tay lên trên lưỡi đao.
Rắc!
Ngay lập tức có một nguồn sức mạnh tinh xảo khủng khiếp truyền đến Thiên Sinh Đao, bẻ gãy hết năm ngón tay đang cầm đao của anh.
Thiên Sinh Đao rơi ra khỏi tay anh.
Hơi thở của Lâm Chính run lên.
Nắm đấm như mưa rền gió dữ của ông tổ nhà họ Mãn lao đến.
“Mười tám đòn đánh của tiên nhân”.
Tiếng nói vang lên, cơ thể của Lâm Chính lập tức bị ánh sáng màu vàng bọc lại.
Đó chính là sức mạnh phi thăng!
Sức mạnh đáng sợ bắt đầu bộc phát.
Trong nháy mắt, trời đất rung chuyển, hư không rung động.
Toàn bộ nơi đóng quân của liên minh Thanh Huyền bắt đầu lắc lư dữ dội giống như một chiếc thuyền lắc lư không ổn định.
Ở bên trong lôi trận, những người ở gần bị sốc đến mức hộc máu, nội tạng bị tổn thương, chết thảm tại chỗ.
Những người ở phía sau cũng nằm trên mặt đất, liên tục nôn ra máu.
Vẻ mặt Vu Hồng đột nhiên tái nhợt, vội vàng dùng kim châm để ổn định lại khí huyết, liên tục né tránh về phía góc khuất.
Đòn đánh lần này quá kinh khủng.
Chết chắc rồi!
Lâm Chính thua chắc rồi!
Mặt mày cô ta đỏ bừng, nơm nớp lo sợ nhìn về phía Lâm Chính đang được bao phủ trong ánh sáng màu vàng.
Ông tổ nhà họ Mãn thật sự muốn phá vỡ hoàn toàn xương chí tôn của Lâm Chính!
Đúng như dự đoán.
Bốp!
Sau một loạt đòn tấn công đó, ông tổ nhà họ Mãn tung ra cú đấm cuối cùng, đấm mạnh vào ngực của Lâm Chính.
Lâm Chính lại bay xa, đập vỡ lôi trận rồi bay ra bên ngoài, ngã xuống ở phía sau bức tường, sau đó găm sâu vào bên trong bức tường đó.
Lúc này, miệng của anh đầy máu tươi, cơ thể gần như tan nát, ngực lún sâu vào bên trong, nội tạng vỡ ra hoàn toàn, nằm thoi thóp.
Mọi người sững sờ.
Ông tổ nhà họ Mãn chậm rãi đi ra khỏi lồng giam sấm sét, hờ hững nhìn anh.