Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4348: Không cần đa lễ”.



Bầu trời trắng trong. Bên ngoài bản doanh của liên minh Thanh Huyền là cảnh tượng vô cùng thê thảm.

Mùi máu tanh ngập ngụa trong không gian khiến người ta thấy buồn nôn. Sở Thu mệt mỏi chỉ huy đám đông dọn dẹp chiến trường.

Tàn binh của nhà họ Mãn và các thế tộc khác bỏ chạy, liên minh đuổi theo nhưng cuối cùng cũng từ bỏ. Dù sao thì liên minh cũng tổn thất quá nhiều rồi. Rất nhiều cao thủ đã chết và bị thương nên họ cũng không dám truy sát thêm nữa.

“Thành chủ, bố, mọi người mau ghỉ ngơi đi. Ở đây có con rồi”, Sở Thu thấy thành chủ và những người khác bèn lên tiếng.

“Không sao, mau cho người dọn dẹp, xây dựng hàng phòng ngự để tránh có người đục nước béo cò”.

Advertisement

Thành chủ lên tiếng. Sở Thu lẳng lặng gật đầu. Lúc này có một nhóm người bay tới. Họ có khí tức vô cùng khủng khiếp. Lúc này họ đồng loạt đáp xuống đất.

“Mau, mau đưa thuốc cho người của liên minh. Nhanh lên”, Lôi Hổ phất tay, đanh mặt.

Những người ở phía sau lập tức hành động. Đám người thành chủ, Sở Thu đều bàng hoàng. Những người vừa tới chính là người của Lôi Trạch Thiên Các. Các chủ Hạo Thiên đã đích thân tới đây.

Advertisement

“Bái kiến các chủ”, thành chủ và những người khác chắp tay.

“Không cần đa lễ”.

Hạo Thiên phất tay, thản nhiên nói: “Lần này tôi tới đây là vì muốn chúc mừng Lâm minh chủ đã thăng cấp lên Lục Địa Thần Tiên. Nghe nói liên minh đã đánh bại nhà họ Mãn nhưng hi vọng là tình hình không quá tệ...”

Lôi Trạch Thiên Các âm thầm tiếp viện hàng nghìn người cho liên minh nên đương nhiên không dễ gì mà bị thua. Đám đông cũng rất có thiện cạm với Hạo Thiên.

“Các chủ có lòng rồi. Trận chiến này liên minh tổn thất khá nặng, giờ đang làm công tác hậu cần”

“Lâm minh chủ đang ở đâu?”

“Lâm minh chủ đang truy sát lão tổ nhà họ Mãn”

“Vậy sao?”

Sắc mặt của Hạo Thiên không được tự nhiên cho lắm. Ông ta suy nghĩ một hồi rồi nói: “Có thể liên hệ được với minh chủ không? Tôi muốn nói với cậu ấy là phế tu vi của ông ta là được, cố gắng giữ lại mạng sống...”

Đám đông không hiểu; “Các chủ Hạo Thiên, tại sao lại như vậy?”

“Nếu không diệt cỏ tận gốc thì sau này nhà họ Mãn phục hồi lại thì sao?”, đám đông cảm thấy tò mò.

“Tôi nghe nói năm xưa ông tổ nhà họ Mã phi thăng được là có người chỉ điểm. Nếu chuyện này là thật thì có khi sau lưng ông ta còn có cao nhân. Nếu giết ông ta mà đắc tội với cao nhân ẩn thế thì phải làm sao?"

Hạo Thiên chau mày: “Giữ lại đường lui, đừng nên tuyệt tình quá”.



Dứt lời sắc mặt của đám người thành chủ trở nên vô cùng khó coi.



“Nhưng chúng tôi không thể liên hệ được với minh chủ lúc này”.



“Vậy thì đành phải trông chờ vào tạo hóa của minh chủ thôi.



...



Lâm Chính nhanh chóng cảm nhận được ý đồ của ông tổ nhà họ Mãn. Hướng này rõ ràng là hướng về núi Thiên Thần.



Lâm Chính đanh mắt, anh không dám chậm trễ vội vàng tiếp cận ngọn núi. Ông tổ sau khi tới nơi thì nhảy vào trong cung điện bên trong núi.



Làm gì vậy? Lâm Chính thầm suy nghĩ, anh cũng nhảy theo vào bên trong.



Vô số kiếm quang phóng tới. Lâm Chính siết chặt Thiên Sinh Đao đỡ đòn. Đường đao sáng loáng giống như cánh quạt quét bay những đường kiếm quang kia.



Đợi đến khi Lâm Chính chống lại được hiết đường tấn công thì mới phát hiện ra ông tổ đã đứng gần một cánh cửa. Ông ta mở cửa ra và lao vào bên trong.



“Vào được không?”, Lâm Chính không hề truy sát mà nhìn chăm chăm ông ta.



Ông ta bỗng đọc lầm bầm cái gì đó rồi hét lớn.



“Dừng lại”, luồng khí lưu lập tức tản ra.



Ngay sau đó ông ta lập tức lao vào trong. Lâm Chính giật mình, lao tới thật nhanh với ý đồ lao vào theo ông ta.



Nhưng đúng lúc anh tiếp cận thì dòng khí lưu lại được sinh ra và tông anh bay bật ra.