Lâm Chính đứng lên từ dưới đất, nhìn cánh cửa không ngừng tỏa ra sát khí, âm thầm cắn răng, bật dậy lần nữa lao vào trong.
Sau khi phi thăng, sức mạnh phi thăng tinh thuần đã giúp anh có thể chống lại luồng khí tức này tiến về phía trước.
Mặc dù áp lực rất lớn, nhưng đã tốt hơn lúc trước rất nhiều.
Lâm Chính bước từng bước về phía cánh cửa, nghiến răng nghiến lợi, cưỡng ép xông vào.
Sát khí bên trong cánh cửa nồng đậm hơn.
Nhưng Lâm Chính không bỏ cuộc.
Anh tập hợp tất cả sức mạnh phi thăng vào trong cơ thể, liều mạng bước về phía trước.
Một bước, hai bước, ba bước…
Lâm Chính kiên trì không bỏ cuộc.
Anh không biết vùng đất long mạch ở đâu, nhưng anh sẽ không bỏ cuộc.
Bất kể là Diệp Viêm hay ông tổ nhà họ Mãn, bọn họ đều là mối nguy hại lớn đối với Lâm Chính.
Nhất định phải diệt trừ tai hoạ này.
Nếu sau này ông tổ nhà họ Mãn bước ra từ long mạch dưới lòng đất, đánh lén liên minh Thanh Huyền thì Lâm Chính thậm chí không có cơ hội phòng bị.
Lâm Chính gầm lên giận dữ, như phát điên lao vào trong.
Advertisement
Đây là một đường hầm dài, bốn phía đều là xi măng.
Nhưng càng đi sâu vào trong, sát khí càng khủng khiếp.
Đến khi đến gần, da thịt toàn thân Lâm Chính nứt toác, quần áo bung ra.
Không được, nếu đi thêm nữa, chỉ sợ cơ thể sẽ nổ tung mà chết.
Lâm Chính nhìn đường hầm phía trước.
Vẫn không thấy lối ra.
Bị ép đến bất lực, Lâm Chính chỉ có thể buông lỏng.
Vèo!
Ngay lập tức, cơ thể Lâm Chính bị sát khí thổi bay ra ngoài cửa, đập mạnh vào vách tường.
Advertisement
Lâm Chính ngã xuống đất, người đầy bụi, vô cùng chật vật.
Những vết da nứt toác không ngừng rỉ máu.
Lâm Chính thở hổn hển, vẻ mặt hung dữ.
Nhưng anh cũng bất lực.
“Minh chủ! Quả nhiên anh ở đây!”
Lúc này, một đám người từ trong cung điện đi xuống, nhìn Lâm Chính be bét máu, không khỏi kinh hãi.
Sở Thu vội vàng lấy quần áo và thuốc ra, mặc cho Lâm Chính.
Hạo Thiên cũng đến.
“Lâm minh chủ, ông tổ nhà họ Mãn đâu? Chẳng lẽ… bị cậu giết rồi?”
Hạo Thiên vội vàng hỏi.
Lâm Chính lắc đầu, chỉ vào cánh cửa nói: "Chạy vào long mạch dưới lòng đất rồi!"
“Vậy sao? Lại đi vào long mạch dưới lòng đất hả?”
Hạo Thiên như nghĩ đến điều gì.
“Sao thế? Hạo Thiên các chủ sợ tôi giết chết ông tổ nhà họ Mãn à?”, Lâm Chính nhìn ông ta hỏi.
“Tôi từng nghe đồn, sở dĩ ông tổ nhà họ Mãn có thể bước vào Lục Địa Thần Tiên, là vì có người chỉ điểm, tôi sợ cậu giết ông tổ nhà họ Mãn, sẽ gặp hoạ sát thân!”
“Có người chỉ điểm?”
Lâm Chính rơi vào suy nghĩ, hỏi: “Chẳng lẽ có người từ long mạch dưới lòng đất chỉ điểm?”
"Rất có khả năng!"
“Chẳng lẽ long mạch dưới lòng đất đều vì Lục Địa Thần Tiên sao?”
"Không phải, Lục Địa Thần Tiên đâu có tầm thường như vậy, nhưng có thể do hoàn cảnh của long mạch dưới lòng đất đặc biệt, người ở đó bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên sẽ lợi hại hơn so với người ở vực Diệt Vong! Thậm chí, còn mạnh hơn Lục Địa Thần Tiên!"
Hạo Thiên nói: “Người đi vào long mạch dưới lòng đất, đều dốc lòng tu luyện, không màng chuyện thiên hạ, rất ít tham dự vào ân oán của vực Diệt Vong, ai nấy đều không quan tâm đến bất cứ thứ gì!"
“Tuy nói phần lớn là người không quan tâm đến bất cứ thứ gì, nhưng Diệp Viêm hay ông tổ nhà họ Mãn chắc chắn sẽ báo thù, nếu long mạch dưới lòng đất thích hợp tu luyện thì chênh lệch thực lực của tôi và bọn họ sẽ dần dần lớn hơn!"
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Nhất định tôi phải nghĩ biện pháp tiến vào long mạch dưới lòng đất!"
“Nếu không có cách phá vỡ sát khí thì không có cách nào tiến vào!”
Hạo Thiên lắc đầu.
Ông ta cũng muốn đi vào, nhưng không hết cách.
Lâm Chính suy nghĩ, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Sở Thu: “Gọi cho Từ Chính, bảo anh ta dẫn nhóm nghiên cứu đến đây!”
“Rõ, thưa minh chủ!”
Sở Thu gật đầu, lập tức chạy ra ngoài.
Núi Thiên Thần không có tín hiệu, chỉ có thể quay về nơi đóng quân để gọi.
Khi Từ Chính vội vã chạy đến núi Thiên Thần, đã là một ngày sau đó.
Trong thời gian này không ai rời đi.
Vết thương trên người Lâm Chính đang từ từ khôi phục.
“Anh Lâm, anh có gì dặn dò?”
Từ Chính thở hổn hển hỏi.
Rõ ràng cả quãng đường anh ta không nghỉ ngơi.
"Hãy tìm cách để tôi thông qua cánh cửa này, tiến vào long mạch dưới lòng đất!"
Lâm Chính chỉ vào cánh cửa nói.
Từ Chính nghe thấy vậy, lập tức dẫn theo một vài người mang dụng cụ đến, nghiên cứu sơ qua, mặt đầy ngạc nhiên.
"Đây là một loại đá thép, được rèn ở nhiệt độ hơn 10.000 độ F, cánh cửa này, đủ để chống lại bom nguyên tử!"
"Tôi có thể đẩy cánh cửa này ra, nhưng bên trong cánh cửa có sát khí rất mạnh, áp suất không khí mạnh mẽ do sát khí tạo ra ngăn tôi bước qua cánh cửa, tôi hy vọng anh có thể tìm cách, để tôi đi qua cánh cửa này”.
Lâm Chính nhàn nhạt nói.
“Anh Lâm, anh có thể miêu tả sát khí bên trong cánh cửa này như thế nào không?” Từ Chính hỏi.
“Mấy người không có tu vi khi chạm vào sát khí này, trong nháy mắt sẽ bị xé nát, anh nghĩ sao?”
Sở Thu không nhịn được nói.
"Không sao”.
Lâm Chính đi đến, mở bộ phận then chốt.
Vù!
Sát khí hung hiểm như cuồng phong thổi ra.
"Cẩn thận!"
Sắc mặt Sở Thu thay đổi, vội vàng ngăn cản.
Nhưng một giây sau.
Vù!
Khí ý bao bọc lấy người của đoàn nghiên cứu.
Sát khí mà mọi người có thể cảm nhận được ít hơn một phần trăm so với lúc trước.
“Đúng là sức mạnh phi thăng tinh thuần, đây là thủ đoạn của Lục Địa Thần Tiên sao?”
Hạo Thiên tò mò hỏi.
Từ Chính cầm dụng cụ thăm dò làn gió thổi đến.
Tất cả mọi người cau mày, vẻ mặt hơi đau đớn.
Cho dù uy lực chỉ có một phần trăm, cũng khiến bọn họ cảm thấy khó chịu.
Một lát sau.
“Anh Lâm, được rồi”.
Từ Chính nói.
Lâm Chính gật đầu, đóng cửa.
“Sát khí thật sự còn mạnh hơn cảm nhận của các anh gấp trăm lần”, Lâm Chính thờ ơ nói.
Các thành viên trong nhóm nghe vậy đều thốt lên.
Lâm Chính có năng lực mở cửa đỡ lấy sát khí, đúng là khó tin.
“Anh Lâm đúng là nhân vật thần tiên”, Từ Chính nói.
"Hiện giờ ở vực Diệt Vong, minh chủ của chúng tôi là thần tiên”, Sở Thu đắc ý nói.
“Từ Chính, anh có cách nào đối mặt với sát khí này không?”, Lâm Chính khẽ hỏi.
Từ Chính chăm chú nhìn vào thiết bị, một lúc lâu sau, mới cẩn thận gật đầu.