“Không hổ là kết giới thượng cổ, quả nhiên tinh xảo tuyệt diệu khiến người ta phải cảm khái”.
Lâm Chính dừng lại nhìn ba mặt kết giới đã bị phá, lẩm bẩm.
Người bên ngoài đều hóa đá.
Cấm chế thứ ba cũng chỉ mất hơn mười phút là phá được rồi…
Cứ như thế chẳng phải Lâm Chính cũng có thể dễ dàng phá giải được cấm chế thứ tư sao?
Xem ra là chúng ta đánh giá thấp bản lĩnh của Lục Địa Thần Tiên rồi…
Trưởng lão đứng đầu hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Thật ra với những thiên tài yêu nghiệt, độ khó trong mắt chúng ta thật ra cũng chỉ là chuyện dễ dàng, không hề tồn tại cái gì gọi là khó khăn cả… Bệ hạ… chúng ta thua rồi”.
Nữ Hoàng Thiên Trì sững sờ, nhưng chẳng mấy chốc ánh mắt lại lộ ra vẻ không cam lòng và hận thù.
“Tôi không tin! Tôi không tin! Ba cấm chế trước đó bị phá giải thì thế nào? Cấm chế thứ tư khó nhất, chắc chắn anh ta không phá được trong thời gian ngắn”.
Advertisement
Nữ Hoàng Thiên Trì gần như hét lên.
Nhưng đã có người Thiên Trì mất đi lòng tin.
Phụt!
Một người trong đó quỳ xuống cầu xin Nữ Hoàng Thiên Trì: “Bệ hạ, nhân lúc trước khi Lâm Chính vẫn chưa ra khỏi kết giới, chúng ta hãy chạy đi. Bây giờ là thời cơ tốt nhất để chúng ta chạy trốn, nếu không rời đi ngay bây giờ thì sẽ không kịp”.
Vừa dứt lời, mọi người đều nhìn Nữ Hoàng Thiên Trì, ánh mắt đều hiện lên khát vọng.
Quả thật bây giờ là thời điểm thích hợp để chạy nhất.
Nếu Nữ Hoàng Thiên Trì không giết được Lâm Chính, vậy thì rời khỏi đây sớm mới là lựa chọn tốt nhất.
Advertisement
Nhưng Nữ Hoàng Thiên Trì sao có thể bỏ chạy lúc này được?
Cô ta muốn bỏ chạy hoặc đầu hàng thì sẽ không đợi đến lúc này.
Cô ta không cam lòng chắp tay nhường Thiên Trì cho người khác, để căn nghiệp tổ tiên truyền lại bị hủy trong tay mình.
“Không cho phép đi! Không ai được phép rời khỏi đây”.
Nữ Hoàng Thiên Trì gào lên: “Các người phải bảo vệ nơi này, kiên trì đến cùng cho tôi! Người nào dám chạy thì tôi giết người đó trước”.
Mọi người toát mồ hôi lạnh, cực kỳ hoảng sợ.
Nữ Hoàng Thiên Trì đã nói đến mức này, mọi người không còn sự lựa chọn nào khác.
Nữ Hoàng Thiên Trì lại đứng lên, tiếp tục sử dụng khí tức cho kết giới.
Lâm Chính cũng đứng trước cấm chế mặt thứ tư.
Anh ngẩng đầu lên lặng yên nhìn, nhíu mày.
Lần này Lâm Chính đứng rất lâu.
Chừng khoảng một tiếng vẫn không thấy anh động đậy.
Trái tim lo sợ của Nữ Hoàng Thiên Trì lại dấy lên hy vọng.
“Anh chắc chắn không thể phá được cấm chế thứ tư, độ khó của nó là tổng hợp của ba cấm chế trước đó”.
“Không ai có thể phá giải được cấm chế thứ tư trong một ngày, không có ai cả”.
Nữ Hoàng Thiên Trì lẩm bẩm.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Mà ở dưới núi.
Mọi người đang lo lắng chờ đợi.
“Đã đến giờ rồi”.
Sở Thu nhìn đồng hồ Rolex trên cổ tay, trầm giọng nói: “Minh chủ vẫn chưa xuống, chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi. Các vị, chúng ta mau lên núi thôi”.
“Được”.
Mọi người không do dự nữa, lập tức sử dụng khí kình chạy lên đỉnh núi Thiên Trì.
Nhưng lúc mọi người chạy đến sườn núi, một khí tức hung hãn dâng lên.
“Không ổn! Có mai phục!”
Sau đó tất cả mọi người đều rút đao kiếm ra nhìn xung quanh.
Chỉ thấy rất nhiều trận pháp trôi lên từ sườn núi, cùng lúc đó vô số bóng người không biết từ đâu lao ra chặn mọi người lại.
“Giết!”
Mọi người lập tức dùng sức mạnh phi thăng biến dị lao về phía đám người này.
Hai bên lao vào chém giết.
Thực lực của người Thiên Trì không mạnh, dựa vào kết giới tạm thời làm giảm tốc độ lên đỉnh núi của mọi người.
Thế nhưng giữ chân một hồi, người Thiên Trì dần mất sức.
Uy lực của sức mạnh phi thăng biến dị quá mạnh.
Vương Nhất Thánh xông vào vùng kết giới, tay không đánh một đòn phá vỡ kết giới.
Thấy thế những người khác đều tấn công vào kết giới.
Ầm!
Bịch!
Rầm!
Vèo!
Sau khi kết giới liên tục bị đánh vỡ, người Thiên Trì tê cả da đầu.
Kết giới mà họ cẩn thận bày bố thế mà bị đám người liên minh Thanh Huyền này phá vỡ dễ dàng như thế.
“Gì cơ?”
“Đây… đây là làm sao?”
“Lẽ nào những người này cũng là Lục Địa Thần Tiên sao?”
Mọi người tê cả da đầu, sắc mặt ai cũng trắng bệch.
Sở Thu lại tấn công lần nữa.
Lần này người Thiên Trì không chống đỡ được, mất đi sự bảo vệ của kết giới lập tức bại trận.
Rất nhiều người Thiên Trì bị giết chết.
Mọi người không dám chần chừ, lập tức chạy lên đỉnh núi.
Không lâu sau, mấy người Sở Thu đánh lên đến cửa núi, xông vào đại điện.