Nhìn thấy cảnh tượng trong đại điện, sắc mặt mấy người Sở Thu trở nên gấp gáp, thất thanh gọi.
Nữ Hoàng Thiên Trì biến sắc.
“Chết tiệt, đội hộ vệ đều là đám vô dụng cả sao? Thế mà lại không giải quyết được đám người này à?”
Một trưởng lão nghiến răng hét lên.
“Bây giờ lại phiền phức hơn rồi. Các vị, tôi nghĩ vẫn nên giải quyết đám người này đi, tạm thời để người trong kết giới sang một bên”.
Trưởng lão đứng đầu nói, ngừng lại việc sử dụng khí kình, định ra tay.
Advertisement
Nữ Hoàng Thiên Trì cũng biết bây giờ không có đường lui, chỉ đành đánh bại đám người Sở Thu trước rồi tính.
Nhưng lúc này Lâm Chính trong kết giới bỗng lên tiếng.
“Sở Thu, các anh ra ngoài đại điện chờ đi”.
Mấy người Sở Thu, Ngạo Vi Âm sửng sốt.
Advertisement
“Minh chủ, người Thiên Trì gian xảo mưu mô, dùng kết giới để bao vây cậu, chúng ta có thể giải vây cho cậu”.
Vương Nhất Thánh cầm kiếm nói.
“Không cần”.
Lâm Chính nhìn cấm chế thứ tư, nói: “Kết giới thượng cổ này làm tôi được lĩnh hội nhiều lắm, các ông chỉ cần đợi ở ngoài, đừng quấy rầy tôi, hiểu không?”
Mọi người nhíu mày, trố mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn không dám làm trái ý Lâm Chính, đều lui ra ngoài.
Người Thiên Trì vô cùng ngạc nhiên.
“Bệ hạ, họ Lâm này muốn làm gì? Lẽ nào… cậu ta muốn lĩnh hội cấm chế thứ tư?”
Người bên cạnh thận trọng hỏi.
Nữ Hoàng Thiên Trì hít sâu một hơi, nghiêm giọng nói: “Cho dù thế nào, bây giờ hắn tự mình muốn chết, mọi người nhanh chóng tăng khí kình, duy trì kết giới để luyện hóa hắn”.
“Bệ hạ… thời gian này hoàn toàn không đủ, với tốc độ đột phá cấm chế thứ ba của người này thì hắn có thể phá vỡ kết giới thứ tư trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ, mà chúng ta muốn luyện hóa hắn hoàn toàn ít nhất phải ba tiếng trở lên, sao chúng ta có thể làm được? Huống gì, hắn bị luyện hóa từng chút một, các cao thủ liên minh Thanh Huyền bên ngoài đó sao có thể trơ mắt nhìn? Bệ hạ, chúng ta… đã không có khả năng giết Lâm minh chủ rồi”.
Một người ủ rũ nói.
Nhưng Nữ Hoàng Thiên Trì không chịu bỏ cuộc.
Cô ta nhìn Lâm Chính lạnh lùng nói: “Tôi sẽ lấy khí mạch của tôi để tăng tốc độ luyện hóa của kết giới, nhanh chóng giết hắn trong vòng một tiếng”.
“Sử dụng khí mạch?”
Mọi người tê da đầu.
“Bệ hạ, không được! Như thế chẳng phải cô mất hết tu vi hay sao?”
“Vì Thiên Trì, cho dù tôi có chết thì thế nào? Mọi người đừng chần chừ nữa, tăng khí kình cho tôi”.
Nữ Hoàng Thiên Trì nói, sau đó đưa ngón tay lên miệng cắn, dùng ngón tay dính máu kia nhanh chóng vẽ lên cánh tay trắng nõn của mình.
Như đang vẽ phù chú gì đó.
Đến khi vẽ xong, ấn văn đó phóng ra tia sáng màu vàng, sau đó từng làn khói xanh thoát ra từ trong da của cô ta.
“A!”
Nữ Hoàng Thiên Trì đau đớn kêu lên.
Nhưng cô ta đè nén cơn đau, tiếp tục tăng cường khí kình cho kết giới.
Lần này khí tức thoát ra của cô ta lại là màu vàng.
Hệt như sức mạnh phi thăng được Lục Địa Thần Tiên phóng ra.
“Cô ta đang tế hiến khí mạch”.
Độc Cô Vấn lập tức nhận ra điều gì nói.
Mọi người biến sắc.
“Ngăn cô ta lại!”
“Lên!”
Mọi người không dám do dự, lập tức xông vào đại điện.
“Còn cần tôi phải lặp lại lần thứ hai sao?”
Lâm Chính bỗng mở mắt ra, ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm túc nói.
Mọi người cứng đờ, ngạc nhiên nhìn anh.
“Minh chủ…”
“Đợi ở bên ngoài, không có lệnh của tôi, không ai được phép làm loạn”.