Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4396: “Mỏ Huyền Hoàng!”.



Rầm!

Louis quăng điện thoại vào tường.

Điện thoại vỡ nát.

“Chết tiệt! Người phụ nữ chết tiệt! Cả một kẻ vô dụng cũng không giải quyết được! Người của đoàn lính đánh thuê Tử Diệu Hoa toàn là kẻ vô dụng sao?”.

Louis tức giận chửi mắng, sau đó cầm điện thoại bàn lên, do dự một lúc rồi gọi vào một số quen thuộc.

“Sao rồi?”.

Đầu kia điện thoại vang lên giọng nói nghiêm túc.

“Bố, có chuyện ngoài ý muốn, con không giải quyết được người phụ nữ tên Tô Nhu kia, tạm thời không thể lấy được Tập đoàn Duyệt Nhan…”, Louis do dự một lúc rồi nói.

“Con phải biết, nếu không lấy được Tập đoàn Duyệt Nhan, gia tộc chúng ta không thể danh chính ngôn thuận đặt chân ở Giang Thành, chúng ta vào Giang Thành sẽ bị chính phủ Long Quốc chú ý cao độ. Lúc đó, chúng ta muốn làm gì cũng không làm được, mỏ Huyền Hoàng cũng sẽ trở thành giấc mơ đẹp của chúng ta”.

“Bố, hay lấy mục tiêu là người khác đi?”.

“Con ngốc à? Nếu lấy mục tiêu là người khác được thì sao bố lại chọn Quốc tế Duyệt Nhan?”.

“Vậy là không thể đổi sao bố?”.

“Đương nhiên, nghe nói Quốc tế Duyệt Nhan từng có quan hệ hợp tác với Tập đoàn Dương Hoa, có quan hệ không tồi với Dương Hoa. Nếu chúng ta có thể lặng lẽ nắm Quốc tế Duyệt Nhan trong tay, một khi chuyện khai thác mỏ Huyền Hoàng có vấn đề, Dương Hoa nhất định sẽ ra mặt giúp chúng ta!”.

Advertisement

“Hóa ra là vậy…”.

“Louis, con nhất định phải tin vào năng lực của mình, đừng để gia tộc thất vọng. Chúng ta sẽ đến Giang Thành vào sáng ngày mai, đoàn lính đánh thuê Tử Diệu Hoa sẽ đi cùng chúng ta. Nếu sáng mai con còn chưa lấy được Tập đoàn Duyệt Nhan thì để bố”.

Nói xong, điện thoại ngắt máy.

Louis hít sâu một hơi, ánh mắt lộ ra vẻ dữ tợn.



Học viện Huyền Y Phái.

Lâm Chính ngồi ở phòng họp, lặng lẽ nhìn các quản lý cấp cao của Dương Hoa.

Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương và Băng Thượng Quân ra ngoài lịch luyện đều đến.

Nhóm người Từ Thiên, Cung Hỉ Vân cũng đến phòng họp.

Advertisement

Bọn họ nhìn khuôn mặt lạnh băng của Lâm Chính, ai cũng nín thở, không dám lên tiếng.

Bọn họ đi theo Lâm Chính nhiều năm, biết rõ tính cách của Lâm Chính.

Không nghi ngờ gì nữa, lần này Lâm Chính nổi giận rồi.

“Thần y Lâm, chuyện gì mà long trọng gọi tất cả mọi người đến đây vậy? Có chỗ nào cần tôi giúp đỡ sao?”.

Thần Hỏa Tôn Giả cũng đi vào phòng họp, mỉm cười hỏi.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Chính, ông ta không khỏi sững người.

“Thần y Lâm, xảy ra chuyện gì rồi?”, Thần Hỏa Tôn Giả không kìm được hỏi.

“Hôm nay tôi chạm mặt một vài người ngoại vực”.

Lâm Chính thấy người đã đến đông đủ, lên tiếng.

“Người ngoại vực?”.

Không ít người ngạc nhiên.

Từ Thiên muốn nói lại thôi.

“Từ Thiên, ông có gì muốn nói?”, Lâm Chính nắm bắt được nét mặt Từ Thiên thay đổi, bèn nhìn sang ông ta, hỏi.

“Chủ tịch Lâm, vài ngày trước tôi điều tra được tung tích của một người ngoại vực, nhưng bởi vì chỉ có một người, cảm thấy không cần thiết phải kinh động đến cậu, nên đã thông báo cho quân đoàn Long Huyền, để người của quân đoàn Long Huyền theo dõi xử lý…”.

Từ Thiên vội giải thích.

Ông ta làm không sai.

Người nước ngoài bình thường đến Giang Thành không hiếm thấy.

Người ngoại vực mà Từ Thiên nói là một vài người có võ ở ngoại vực, những người này muốn vào Long Quốc đều phải đăng ký, hơn nữa đa số sẽ không được thông qua.

Dù sao, bọn họ nhập cảnh sẽ có uy hiếp lớn cho người dân Long Quốc.

Đây là điều chính phủ không cho phép.

Theo lý mà nói, quân đoàn Long Huyền có quyền và nghĩa vụ xử lý những người này, cho nên thông báo cho quân đoàn Long Huyền là lựa chọn rất chính xác.

“Quân đoàn Long Huyền có bắt được người đó không?”.

Lâm Chính hỏi.

“Tôi không rõ, thông báo cho Quân đoàn trưởng Chu xong thì tôi đi lo việc khác, cũng không để ý nhiều”.

Từ Thiên lắc đầu đáp.

Thời gian trước, vì giúp Từ Chính xây phòng nghiên cứu ở cung điện trong núi Thiên Thần, Dương Hoa có thể nói là điều binh khiển tướng, bỏ nhiều tiền mời người, bận rộn đến mức không tách ra được, Từ Thiên cũng không có ngày nào ngơi nghỉ.

“Chủ tịch Lâm, chẳng lẽ mấy người ngoại vực này gây ra chuyện gì ở Giang Thành?”.

Nguyên Tinh nói: “Thế này, tôi sẽ dẫn người đi điều tra tung tích của đám người ngoại vực, dẫn bọn họ về giao cho cậu xử lý”.

“Đúng đấy, chúng ta lập tức hành động!”.

“Tìm theo hình thức rải thảm, có lẽ bọn họ sẽ không trốn được!”.

Tào Tùng Dương và những người khác hưởng ứng.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.

“Bọn họ không phải chỉ có vài người ngoại vực”.

Nghe vậy, mọi người sửng sốt.

“Chủ tịch Lâm, chẳng lẽ…”.

“Có người mở lối vào ở Giang Thành! Bây giờ có nhiều người ngoại vực liên tục vào Giang Thành, hơn nữa những người ngoại vực đó đều không tầm thường, thực lực mạnh mẽ, thân phận hiển hách. Sau khi vào Giang Thành, bọn họ lại dùng các thân phận khác nhau để ngụy trang bản thân, cho dù các ông muốn điều tra cũng chưa chắc có thể tra được”.

Lâm Chính nói.

“Vậy… phải làm thế nào?”.

Bọn họ kinh hãi.

Thần Hỏa Tôn Giả nhận ra được điều gì, hỏi ngay: “Vì sao lại có nhiều người ngoại vực đồng thời vào Giang Thành như vậy? Bọn họ đến là vì cái gì?”.

“Mỏ Huyền Hoàng!”.

Lâm Chính nói ra những gì mình biết.

“Mỏ Huyền Hoàng ở ngoại ô Giang Thành?”.

Vẻ mặt Nguyên Tinh lập tức trở nên khó coi.

“Nguyên Tinh, người ngoại vực còn biết Giang Thành có mỏ Huyền Hoàng, chúng ta chiếm cứ ở đây lại không biết gì, thế là thế nào?”.

Lâm Chính nhìn Nguyên Tinh, lạnh nhạt hỏi.

“Chuyện đó… giáo chủ, tôi… tôi…”.

Nguyên Tinh há hốc miệng, không biết nên trả lời thế nào.

Mọi người cũng không dám lên tiếng.

Nhiều người ngoại vực lặng lẽ vào Giang Thành đã đành, ngay cả Giang Thành xuất hiện mỏ khoáng hiếm mà Dương Hoa cũng chỉ biết sau người khác, sao Lâm Chính không tức giận được?

“Cậu Lâm, mong cậu bớt giận, tôi cảm thấy chuyện này không thể trách bọn họ”.

Thần Hỏa Tôn Giả cười nhẹ, lên tiếng.

Lâm Chính nhìn ông ta: “Tôn Giả muốn biện minh thay bọn họ sao?”.

“Không phải biện minh mà là nói thật. Cậu Lâm, tôi nghĩ cậu và những người ngồi ở đây đều không biết về mỏ Huyền Hoàng phải không?”.

Thần Hỏa Tôn Giả nói.



Nghe thế, Lâm Chính ngẩn người một lúc, sau đó gật đầu: “Quả thật chưa từng nghe qua”.



“Vậy thì đúng rồi, trước khi mỏ Huyền Hoàng xuất hiện đều sẽ có dấu hiệu, mọi người không biết về mỏ Huyền Hoàng, hoàn toàn không chú ý đến dấu hiệu này, để người ngoại vực biết được cũng đâu có gì kỳ lạ?”.



Thần Hỏa Tôn Giả lắc đầu nói.



Lâm Chính thở ra một hơi, nói: “Được rồi, giờ truy cứu chuyện này cũng không có ích gì, chuyện cần làm là phải giải quyết những người ngoại vực này! Từ Thiên!”.



“Cậu Lâm!”.



Từ Thiên lập tức đứng dậy.



“Điều động tất cả người Dương Hoa phối hợp với quân đoàn Long Huyền, điều tra tất cả người ngoại vực trong Giang Thành!”.



“Vâng!”.



“Ngoài ra, cử người theo dõi biên giới, nếu có người ngoại vực khác chuẩn bị nhập cảnh thì phải chuẩn bị sẵn sàng”.



“Tuân lệnh!”.



Từ Thiên gật đầu, vẻ nghiêm túc, còn định nói gì đó thì đột nhiên điện thoại vang lên.



Từ Thiên nhìn điện thoại, đột nhiên con ngươi mở to, sắc mặt trắng bệch.



“Sao rồi?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.



“Chủ tịch Lâm, tôi vừa nhận được tin, Tu La Vương… nhập cảnh rồi…”.