“Tu La Vương của ngoại vực sao?”, Thần Hỏa Tôn Giả ngạc nhiên.
Có không ít người đã từng nghe qua về cái tin này. Người này được mệnh danh là sát thần của ngoại vực. Ở ngoại vực, hắn tàn sát người vô số kể, số người chết trong tay hắn nhiều không kể siết.
Thế nhưng do thực lực quá mạnh mà giờ các nước vẫn không thể làm cách nào chặn được hắn. Hắn vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật.
"Để có thể tiêu diệt được mầm họa này, nước L đã cử năm nghìn quân tinh nhuệ nhất kết hợp với ba chiếc chiến cơ để tiêu diệt Tu La Vương. Thế nhưng kết quả là năm nghìn người này đều bị hạ gục. Ba chiếc chiến cơ bay về nước, đội quân tinh nhuệ trên máy bay vừa đáp xuống thì cũng phát điện".
Advertisement
Vì vậy đến ngay cả những người ít quan tâm tới người ngoại vực như Nguyên Tinh cũng đã từng nghe qua tên của kẻ này.
Nghe Từ Thiên nói vậy, đám đông nín thở, đồng loạt nhìn Lâm Chính.
“Từ Thiên, thông tin của ông chính xác chứ?”, Cung Hỉ Vân lập tức hỏi.
Advertisement
“Chính xác”.
“Sao tự tin thế?”
“Bởi vì lên cả tin tức thời sự rồi”, Từ Thiên lấy điện thoại ra phát tin cho mọi người xem. Hóa ra tin tức Tu La Vương vào Giang Thành đã sục sôi cả thành phố rồi.
Rõ ràng là Tu La vương không có ý giấu diếm hành tung của mình. Hoặc nói cách khác là hắn khinh thường Long Quốc.
Hắn có thể thông báo cho phía nhà nước Long Quốc rằng hắn đang vào đất nước này. Hành động này thật sự không coi Long Quốc ra gì.
Quá ngông cuồng. Lâm Chính im lặng, anh nhìn chăm chăm màn hình và suy nghĩ.
Cộc cộc...Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi”, Lâm Chính nói. Cánh cửa được đẩy ra. Tần Bách Tùng bước vào.
“Bách Tùng à? Sao muộn rồi còn chưa đi ngủ vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Thưa thầy, võ trưởng Lôi tới rồi”, Tần Bách Tùng lên tiếng. Một bóng hình đứng ngay phía sau ông ta. Đó không phải ai khác mà chính là Lôi Phúc
“Võ trưởng Lôi, sao ông tới rồi?”, Lâm Chính chau mày.
Lôi Phúc mỉm cười hành lễ kiểu quân đội với Lâm Chính. Lâm Chính cũng đứng dậy đáp lễ
“Lâm soái, với thần thông của cậu chắc chắn đã nhận được thông tin rồi đúng không?”, ông ta cười khổ.
“Tu La Vương ấy hả?”
“Đúng vậy”
Lôi Phúc gật đầu: “Theo như tình báo thì Tu La Vương đã vào biên giới rồi. Vì sự an nguy của Giang Thành, cấp trên đã hành động ngay trong đêm, đề ra chiến lực đồng thời điều động Cấm Vệ tới. Lần này tôi đưa họ tới giúp Lâm soái ổn định cục diện”
“Đội Cấm Vệ sao?”, Lâm Chính khẽ chau mày, mơ hồ ý thức được điều gì đó: “Là đội quân hoạt động ở nước ngoài đó hả?”
“Đúng vậy”, Lôi Phúc gật đầu, quay qua nhìn.
Một đội quân bao gồm nam nữ mặc đồ đen xì bước vào trong. Người của Dương Hoa kinh ngạc nhìn bọn họ.
Những người này nhìn còn trẻ thế nhưng thực lực và khí tức thì vô cùng khủng khiếp. Bọn họ bước vào, xếp thành hàng nhìn chăm chăm Lâm Chính. Họ không hề hành lễ giống như đang khinh thường anh vậy.
Lâm Chính tò mò lắm. Dù sao thì cũng là long soái mà. Theo lý mà nói bọn họ phải hành lễ mới đúng.
Lôi Phúc nhận ra vội vàng bước tới: “Lâm soái đừng trách họ, người của đội Cấm Vệ không hề chịu sự ràng buộc của ai cả”.